TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20

Cậu nghe tiếng quay qua, nhưng không nhìn thấy khuôn mặt người đã từng gặp kia, thay vào đó là một cái khung người gầy gò quá mức, hoàn toàn có thể gọi là “da bọc xương”.

Khuôn mặt cô ta lõm vào, phô bày ra toàn bộ khung xương của con người một cách hoàn hảo, da dẻ khô héo, nhưng phần bụng lại cực kỳ lớn.

Suy nghĩ đầu tiên của Chung Hoành là người đang giả thần giả quỷ này có thể chính là người phụ nữ mang thai được nói đến trong nhiệm vụ chính của phó bản, nhưng khi nhìn kỹ lại thì Chung Hoành biết là không phải.

Bởi vì vị trí nhô ra của người đó không giống như mang thai, mà là... ăn quá nhiều, giống như dạ dày của một người ăn cực nhiều nên bị phồng lên vậy.

“Nhìn gì thế?” Vai cậu đột nhiên bị ai đó vỗ một cái.

“Ăn xong chưa? Chúng ta về thôi.” Người phụ nữ kia vẫn đang chờ câu trả lời của Chung Hoành, Chung Hoành tự động loại bỏ cô ta khỏi tầm mắt của mình.

Cậu chưa bao giờ nói tên của mình trước mặt những người đó.

Tằng Minh “ực ực” hai ngụm uống hết chỗ nước tìm được, lúc mấy người đi theo đường cũ trở về, vừa vặn đi ngang qua trước mặt chúng. Chung Hoành chỉ dùng khóe mắt liếc một cái, coi như không thấy tiếp tục đi về.

Tằng Minh xoa bụng đi dạo trong phòng: “Cậu tìm gì thế?”

“Dây thừng.” Chung Hoành nói ngắn gọn, từ trong tủ quần áo lôi ra một bộ lễ phục, còn có một hộp dụng cụ may vá, không chút do dự mà dùng kéo cắt bộ quần áo đó thành từng dải, rồi buộc lại, một đầu quấn quanh cổ tay Cố Giai, đầu còn lại buộc vào tay mình.

Cậu ngủ rất nông, chỉ cần cử động nhẹ là có thể đánh thức cậu, cho dù có bị người ta cắt đứt cũng không cần lo lắng. Làm xong những việc này, Chung Hoành liền nằm xuống ghế sofa, đi ngủ.

“Cậu ngủ thế này luôn hả?”

Tằng Minh đợi vài giây, người đối diện chỉ khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần, không có chút ý định nói chuyện nào.

“Chậc.”

Làm sao bây giờ?

Đánh không lại.

Tằng Minh đành phải đợi Cố Giai ngủ say, mới cẩn thận trèo lên chiếc ghế sofa khác, ngửa đầu xoa bụng, hình như... hắn lại đói rồi.

Chung Hoành bị tiếng chuông đánh thức, cậu cúi đầu nhìn “sợi dây” buộc trên cổ tay, rồi lại nhìn Cố Giai đang ngủ say, quay đầu lấy tay che lên mắt.

Ánh sáng bên ngoài rọi vào, vừa vặn có một tia chiếu lên mặt cậu. Chung Hoành bị chói phải nheo mắt lại, cố gắng ngủ tiếp, sau khi thất bại thì thỏa hiệp mở mắt nhìn trần nhà.

Trần nhà được làm bằng đá cẩm thạch tạo hình, các khớp nối của đèn chùm pha lê đều là vàng nguyên chất, có lẽ chỉ vào lúc này nơi đây mới cho Chung Hoành một cảm giác đây thật sự là một tòa cung điện.

Cảm giác này chưa được bao lâu, cậu đã nhìn thấy bóng người phản chiếu trên chiếc đèn pha lê được ánh trăng chiếu tới.

Đó là vô số thứ, ngoài khuôn mặt ra, đều giống hệt bóng người nhìn thấy trong nhà ăn.

Chúng đứng giữa những bụi hoa đỏ tươi, mảng màu đỏ rực đó ở dưới cùng của chiếc đèn pha lê.

“Kiều diễm ướŧ áŧ” — có lẽ có thể hình dung những đóa hoa đó như vậy.

Cậu hơi nheo mắt nhìn những đóa hoa đó, nhìn một hồi phát hiện những đóa hoa đó thật sự đang nhỏ giọt xuống. Lòng bàn tay Chung Hoành tùy ý đặt bên môi, nửa che nửa không mà ngáp một cái, sau khi nhận ra chiếc đèn pha lê đó đang nhỏ giọt chất lỏng màu đỏ, cậu đã cố gắng nín lại cái ngáp đang ngáp dở, mọi cơn buồn ngủ đều tan biến.

Nhưng ngoài việc nhỏ giọt những thứ tương tự như máu ra thì không có bất kỳ động tĩnh nào khác.

Ngay lúc cậu nắm chặt tay nhìn chằm chằm vào chiếc đèn pha lê, tiếng chuông vang lên không biết mấy lần, mí mắt của Chung Hoành bắt đầu nặng trĩu, chậm rãi chớp hai cái, rồi chìm vào giấc ngủ say.

3

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.