0 chữ
Chương 2
Chương 2
Bên cạnh người phụ nữ kia là một gã đàn ông lực lưỡng. Gã ta có lẽ vẫn đang phơi nắng ở một bãi biển nào đó trước khi đến đây, chân đi một chiếc dép lê, trên người mặc áo ba lỗ, bên dưới là chiếc quần đùi rộng thùng thình, lại mang trên mình một “chiếc áo lông” dày cộm. Không thể nói là khiến người ta phản cảm, nhưng ai mắc hội chứng sợ lỗ nhìn vào chắc chắn sẽ thấy khó chịu.
Đợi tất cả mọi người yên vị ngồi xuống, người ở gần lò sưởi nhất cuối cùng cũng rướn người về phía trước, rồi khó nhọc nặn ra mấy chữ: “Lửa này...”
Bên trong lò sưởi này vốn không có lấy một mẩu gỗ, thậm chí một cành cây hay lá khô cũng chẳng có.
Vậy ngọn lửa này cháy lên bằng cách nào?
Nhưng lúc này đã chẳng còn ai có tâm trạng để ý đến ngọn lửa kỳ quái này nữa.
Bởi vì... có người bước vào.
Kẻ vừa vào có vóc dáng rất cao, lúc mở cửa sẽ theo bản năng nghiêng đầu nhìn vào trong một lượt rồi mới bước vào, một chỏm tóc trắng trên đầu bị ánh nắng bên ngoài phản chiếu đến chói mắt.
Căn phòng lập tức im phăng phắc, đợi đến khi có người nghĩ đến việc nhân cơ hội lẻn ra ngoài thì đã không còn kịp nữa.
Tằng Minh trở tay đóng cửa, tự cho là vô cùng lịch thiệp, sau đó quay người tự giới thiệu: “Tôi tên Tằng Minh, chào mọi người nha.”
Trông mọi người rõ ràng là chẳng ổn chút nào, Tằng Minh lấy làm lạ: “Mọi người đây là...” Hắn rùng mình một cái: “Sao ở đây lạnh vậy?”
Chung Hoành lại càng không ổn, một hơi thở phì ra từ mũi, cậu chậm rãi mở mắt nhìn trừng trừng vào tấm ván gỗ trước mặt.
“Ồn quá.”
Có lẽ “chiếc áo lông” vừa nhìn đã biết không dễ chọc kia đã cho gã đàn ông lực lưỡng lòng can đảm, lại có lẽ do gã “bản tính lương thiện”, hơn nữa trong tình huống này cũng chỉ có gã có thể đứng ra. Khi gã dịch người về phía cửa, sàn nhà vốn đã không tốt của căn nhà gỗ cũng không chịu nổi sức nặng mà “rắc” một tiếng, vỡ mất mấy miếng.
Bàn tay to của gã chọc vào người Tằng Minh một cái, không phát hiện ra điều gì bất thường. Tằng Minh bị gã nhìn chằm chằm đến khó chịu, cái nhìn như được ép ra từ một đống mỡ ấy, có lẽ đặt lên người ai cũng sẽ không thoải mái.
Một người đàn ông khác bên cạnh cậu vòng qua Tằng Minh, thử đẩy cánh cửa cũ kỹ được ghép từ mấy tấm ván gỗ hỏng.
Mọi người nín thở, chờ đợi một bất ngờ ngoài dự đoán.
Nhưng không có.
Đợi tất cả mọi người yên vị ngồi xuống, người ở gần lò sưởi nhất cuối cùng cũng rướn người về phía trước, rồi khó nhọc nặn ra mấy chữ: “Lửa này...”
Bên trong lò sưởi này vốn không có lấy một mẩu gỗ, thậm chí một cành cây hay lá khô cũng chẳng có.
Vậy ngọn lửa này cháy lên bằng cách nào?
Nhưng lúc này đã chẳng còn ai có tâm trạng để ý đến ngọn lửa kỳ quái này nữa.
Kẻ vừa vào có vóc dáng rất cao, lúc mở cửa sẽ theo bản năng nghiêng đầu nhìn vào trong một lượt rồi mới bước vào, một chỏm tóc trắng trên đầu bị ánh nắng bên ngoài phản chiếu đến chói mắt.
Căn phòng lập tức im phăng phắc, đợi đến khi có người nghĩ đến việc nhân cơ hội lẻn ra ngoài thì đã không còn kịp nữa.
Tằng Minh trở tay đóng cửa, tự cho là vô cùng lịch thiệp, sau đó quay người tự giới thiệu: “Tôi tên Tằng Minh, chào mọi người nha.”
Trông mọi người rõ ràng là chẳng ổn chút nào, Tằng Minh lấy làm lạ: “Mọi người đây là...” Hắn rùng mình một cái: “Sao ở đây lạnh vậy?”
Chung Hoành lại càng không ổn, một hơi thở phì ra từ mũi, cậu chậm rãi mở mắt nhìn trừng trừng vào tấm ván gỗ trước mặt.
“Ồn quá.”
Có lẽ “chiếc áo lông” vừa nhìn đã biết không dễ chọc kia đã cho gã đàn ông lực lưỡng lòng can đảm, lại có lẽ do gã “bản tính lương thiện”, hơn nữa trong tình huống này cũng chỉ có gã có thể đứng ra. Khi gã dịch người về phía cửa, sàn nhà vốn đã không tốt của căn nhà gỗ cũng không chịu nổi sức nặng mà “rắc” một tiếng, vỡ mất mấy miếng.
Một người đàn ông khác bên cạnh cậu vòng qua Tằng Minh, thử đẩy cánh cửa cũ kỹ được ghép từ mấy tấm ván gỗ hỏng.
Mọi người nín thở, chờ đợi một bất ngờ ngoài dự đoán.
Nhưng không có.
3
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
