TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Chung Hoành ở trong phó bản không biết hai người này vì cậu mà tranh cãi chuyện gì, cậu nghe thấy lời của Tằng Minh thì nhíu mày, lôi ra tờ bản vẽ còn lại trong túi: “Không có.”

Cả hai bản vẽ đều không có phòng ở của thành chủ.

Có lẽ thành chủ không có phòng riêng, hoặc có lẽ thành chủ không ở trong cung điện. Nhưng những điều này rõ ràng không phải là vấn đề họ cần suy nghĩ bây giờ. Chung Hoành tìm một lúc thì bắt đầu lười, gọi Cố Giai ra ghế sofa bên cạnh ngồi xuống, cầm tay cô bé lên xem.

Tằng Minh thì nhảy lên giường nằm: “Tôi còn tưởng nơi này đáng sợ lắm chứ? Giờ xem ra ngoài mấy người vừa gặp trông có hơi kỳ quái ra, hình như cũng không có vấn đề gì khác, hơn nữa họ cũng không làm bất kỳ hành động nguy hiểm nào.” Hắn chống tay lên, nằm nghiêng nhìn Chung Hoành và Cố Giai: “Cậu nói xem nếu chúng ta cứ ở trong phòng đợi đến khi vị khách kia sinh xong, có phải là có thể an toàn ra ngoài không?”

“Anh có thể thử xem.” Chung Hoành không ngẩng đầu, ngón tay của Cố Giai đã đóng vảy, thuốc Ôn Tử Sơ đưa cho cô bé quả thật có chút tác dụng: “Còn đau không?”

Cố Giai lắc đầu.

“Ờ... vậy thôi.” Tằng Minh lật qua lật lại trên giường hai cái, rồi ôm lấy bụng mình, hỏi: “Chung Hoành, cậu có cảm giác gì không...”

“Đói.”

“Đúng vậy, đói quá đi, có phải chúng ta ở đây lâu quá rồi không? Nhưng sao tôi lại thấy mới có một lúc thôi nhỉ?”

“Lúc vào anh không chuẩn bị đồ à?” Chung Hoành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một đàn chim đen kịt từ nóc tòa nhà xa xa bay qua, cậu mím môi, nghĩ rằng giờ ăn tối chắc cũng sắp đến rồi.

“Sao lại không chuẩn bị?” Tằng Minh vừa nghĩ đến chuyện này là lại buồn bực, hắn chỉ vào mình: “Tôi, còn có Giai Giai.” Hắn lại chỉ vào Cố Giai, giơ hai ngón tay lên trước mặt Chung Hoành: “Hai túi đồ ăn.” Tằng Minh thu hai ngón tay đó lại đấm mạnh xuống nệm giường: “Lúc đến đều bị chen lấn mất hết rồi, lúc nhìn thấy bóng dáng thì đừng nói là đồ ăn bên trong, ngay cả cặp sách cũng bị ăn mất một nửa rồi.”

Chung Hoành cảm thấy mình như vừa nắm bắt được chút manh mối, nhưng rồi lại thoáng một cái mờ đi.

Tằng Minh vẫn đang nhíu mày ghét bỏ, nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy mấy tiếng trước, cuối cùng vẫn không hiểu nổi: “Không phải chứ, sao bọn họ cái gì cũng ăn vậy?”

Cái gì cũng ăn... Chung Hoành nhướng mắt, sau đó nghe thấy mười hai tiếng chuông từ bên ngoài truyền đến.

Giờ ăn tối đã đến.

Trước khi ra ngoài, họ lại cẩn thận xem lại bản đồ trên cửa một lần nữa, rồi dắt Cố Giai đi xuống lầu.

Toàn bộ tầng hầm một đều là nhà ăn, cho nên cũng không có cửa hay vách ngăn, chỉ cần có người đến cuối cầu thang là có thể nhìn thấy dáng vẻ của tầng lầu này — ở giữa là một đài tròn lớn, bày đủ các loại thức ăn tự chọn, xung quanh là những chỗ ngồi rải rác, là kiểu bố trí của khu ẩm thực trong các trung tâm thương mại rất bình thường.

Họ gần như vừa nghe thấy tiếng chuông vang lên là đã xuống lầu, lúc xuống lầu cũng không gặp một ai, nhưng trong nhà ăn đã gần như ngồi kín người.

Tằng Minh còn chưa thấy có gì không ổn, sờ sờ cái bụng đã đói meo nửa ngày nay, hăm hở đi vào nhà ăn, liền bị Chung Hoành túm lấy phía sau cổ áo.

“Ấy?” Chân Tằng Minh bước về phía trước một bước, người lại lùi về phía sau một bước, vịn vào lan can bên cạnh mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng không ngã ngửa ra sau.

Chung Hoành ngẩng đầu nhìn lên lầu, lúc quay đầu lại thì nhìn thấy thông báo dán trên tường bên cạnh.

[Mong quý khách tuân thủ quy tắc tầng hầm một!

Thời gian mở cửa nhà ăn: Mỗi ngày buổi sáng 8:00 đến 9:00, buổi chiều 16:00 đến 17:00, buổi tối 24:00 đến 1:00 ngày hôm sau (vui lòng nghe theo tiếng chuông báo).

Ngoài thời gian mở cửa nhà ăn, vui lòng trở về phòng của mình hoặc phòng chờ sinh, trừ trường hợp có lời mời đặc biệt của thành chủ.]

3

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.