0 chữ
Chương 9
Chương 9
Trịnh Mộc Vân hứng thú, cô gái này mang theo cục bông đi hái mơ?
Cô nhìn ra lán để xe, đúng là có một chiếc Honda Lead đời cũ, màu nhũ bạc, được giữ gìn còn rất mới, và quan trọng là biển số xe 9777 rất dễ nhớ, chính là chiếc xe trong khoảng sân nhỏ có cây hoè hôm qua.
Đi xe máy, lát nữa còn đèo theo cả mấy sọt mơ, còn có thể mang theo nhóc con kia? Đây đơn giản là muốn cho bạn nhỏ bốn chân đi trải nghiệm, hay là... cố ý muốn cô được gặp đứa trẻ vàng ươm này?
"Đi thôi, Cháo Hành, à mà bây giờ chắc em có tên mới rồi nhỉ, vậy chúng ta đi tìm... chị chủ mới của em nhé, xem cô ấy gọi em là gì nào?"
Mẹ của Trịnh Mộc Vân buông xuống lo lắng, con gái nhà bà có thể chấp nhận đứa trẻ bốn chân kia trong một cái tên mới, đến ở một ngôi nhà mới, và từ giờ sẽ hướng về một người chủ mới... chứng tỏ con bé tin tưởng cô gái kia có thể thực sự yêu thương Cháo Hành, em cún nhỏ mà nó quan tâm từ khi mới lọt lòng bé xíu như củ khoai mật nhỏ.
Xam Xam như cục kẹo bông được gói gọn trong vòng tay Trịnh Mộc Vân. Vẻ mặt nhóc con hạnh phúc đến mức muốn… bốc hơi luôn rồi! Nhưng là gom luôn cả phần của "Cháo Hành!"
Em bé lông mềm như bông lau, thơm mùi sữa và nắng sớm, mắt tròn như hạt đậu đen ngâm nước, lúc nào cũng long lanh như vừa được ai đó chà mật ong lên mí mắt. Lại còn được chị ôm đi giữa vườn mơ, giống như “đi trên không”, bốn chân ngắn ngủn đung đưa, đuôi thì vẫy nhiệt tình như muốn quạt cho chị khỏi nóng.
Gió bay bay, mùi mơ chín thơm đến phát nghiện, nhóc con hít hà rồi bất giác… rộn ràng vì sắp đến chỗ chị Ca Nhi của bé rồi.
Dưới tán mơ già xù xì ở xa xa, Trần Ca Nhi đúng lúc quay lại và rơi vào khung cảnh ngọt như mơ ngào đường.
Nếu lúc này có ai đó vô tình đi ngang, chắc sẽ tưởng Trịnh Mộc Vân ôm cục kẹo dẻo biết ngọ nguậy. Nhưng không, đó là một em cún đang trong giai đoạn “cuồng yêu cuộc sống”!
"Chào cậu, cậu hái mơ về làm bánh à?" Trịnh Mộc Vân lên tiếng trước, hôm qua cô đã biết người trước mặt bán bánh, chè và đồ uống theo mùa qua mạng.
"Sao cậu biết?" Trần Ca Nhi không phải kiểu người hay khoe. Thế nên khi một cô gái lạ, thơm thơm mùi cỏ nắng và ánh nhìn lấp lánh bất chợt biết được điều ấy, khiến cô có hơi… bất ngờ. Nhưng rất nhanh cô đoán được, chắc là do cô hàng xóm kể với người ta rồi.
Xam Xam vừa được Trịnh Mộc Vân thả xuống bãi cỏ cạnh mấy sọt mơ chín, nhóc con như chiếc lò xo bé xíu bật dậy ngay lập tức, bốn chân lũn chũn lao tới với tinh thần kiểm hàng chuyên nghiệp. Cái mũi ươn ướt ngúng nguẩy như radar, lia trái lia phải, ngửi ngắm từng sọt mơ vàng ươm óng ả, nom như vừa tốt nghiệp lớp “kiểm định trái cây cấp tốc”.
Cái đuôi ngắn tủn tỉn thì vẫy như quạt tay mini, người xoay tròn quanh sọt mơ như vũ công ba lê nghiệp dư bị caffein kí©h thí©ɧ. Em ngửi trái này, cụng đầu vào trái kia, đôi tai hình tam giác bé xíu lắc lư theo từng cú hít hà khoa trương.
Đột nhiên, nhóc con khựng lại. Cái đầu như quả bí ngô tí hon nghiêng nghiêng, rồi tiến sát một quả mơ nằm riêng ở góc sọt, nơi có một em sâu bé xíu, cong cong, đang làm mình làm mẩy như sợi mì chưa chín.
"G... râu, gâu, gâu..." Âm thanh vang lên đột ngột mà the thé, như một cú búng nhẹ vào buổi sáng đang dịu dàng, khiến cả khu vườn như bất động một nhịp.
Trịnh Mộc Vân và Trần Ca Nhi đồng loạt nhìn xuống. Khoảnh khắc thấy em cún con như đang thách đấu một con sâu tí hon giữa đám mơ vàng, cả hai cùng nhìn nhau một giây rồi… bật cười.
Tiếng cười giòn tan hoà vào mùi nắng ấm và hương mơ chín, như đánh dấu một sự khởi đầu thú vị cho mối quan hệ của hai cô gái trẻ, và một bạn nhỏ bốn chân.
Một tiếng sau, năm sọt mơ chín vàng ươm đã được tập kết trước sân nhà lớn. Vì vườn mơ có hỗ trợ chở mơ về cho khách, nên khối lượng này hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng hôm nay, đích thân người thừa kế sáng giá sẽ ship hàng cho vị khách đặc biệt.
Đồ đã sắp xếp cẩn thận, xe ô tô của Trịnh Mộc Vân vừa khởi động đã lập tức bị níu kéo:
"Mẹ ơi, con đi nữa ạ!"
"..."
Cô nhìn ra lán để xe, đúng là có một chiếc Honda Lead đời cũ, màu nhũ bạc, được giữ gìn còn rất mới, và quan trọng là biển số xe 9777 rất dễ nhớ, chính là chiếc xe trong khoảng sân nhỏ có cây hoè hôm qua.
Đi xe máy, lát nữa còn đèo theo cả mấy sọt mơ, còn có thể mang theo nhóc con kia? Đây đơn giản là muốn cho bạn nhỏ bốn chân đi trải nghiệm, hay là... cố ý muốn cô được gặp đứa trẻ vàng ươm này?
"Đi thôi, Cháo Hành, à mà bây giờ chắc em có tên mới rồi nhỉ, vậy chúng ta đi tìm... chị chủ mới của em nhé, xem cô ấy gọi em là gì nào?"
Mẹ của Trịnh Mộc Vân buông xuống lo lắng, con gái nhà bà có thể chấp nhận đứa trẻ bốn chân kia trong một cái tên mới, đến ở một ngôi nhà mới, và từ giờ sẽ hướng về một người chủ mới... chứng tỏ con bé tin tưởng cô gái kia có thể thực sự yêu thương Cháo Hành, em cún nhỏ mà nó quan tâm từ khi mới lọt lòng bé xíu như củ khoai mật nhỏ.
Em bé lông mềm như bông lau, thơm mùi sữa và nắng sớm, mắt tròn như hạt đậu đen ngâm nước, lúc nào cũng long lanh như vừa được ai đó chà mật ong lên mí mắt. Lại còn được chị ôm đi giữa vườn mơ, giống như “đi trên không”, bốn chân ngắn ngủn đung đưa, đuôi thì vẫy nhiệt tình như muốn quạt cho chị khỏi nóng.
Gió bay bay, mùi mơ chín thơm đến phát nghiện, nhóc con hít hà rồi bất giác… rộn ràng vì sắp đến chỗ chị Ca Nhi của bé rồi.
Dưới tán mơ già xù xì ở xa xa, Trần Ca Nhi đúng lúc quay lại và rơi vào khung cảnh ngọt như mơ ngào đường.
Nếu lúc này có ai đó vô tình đi ngang, chắc sẽ tưởng Trịnh Mộc Vân ôm cục kẹo dẻo biết ngọ nguậy. Nhưng không, đó là một em cún đang trong giai đoạn “cuồng yêu cuộc sống”!
"Sao cậu biết?" Trần Ca Nhi không phải kiểu người hay khoe. Thế nên khi một cô gái lạ, thơm thơm mùi cỏ nắng và ánh nhìn lấp lánh bất chợt biết được điều ấy, khiến cô có hơi… bất ngờ. Nhưng rất nhanh cô đoán được, chắc là do cô hàng xóm kể với người ta rồi.
Xam Xam vừa được Trịnh Mộc Vân thả xuống bãi cỏ cạnh mấy sọt mơ chín, nhóc con như chiếc lò xo bé xíu bật dậy ngay lập tức, bốn chân lũn chũn lao tới với tinh thần kiểm hàng chuyên nghiệp. Cái mũi ươn ướt ngúng nguẩy như radar, lia trái lia phải, ngửi ngắm từng sọt mơ vàng ươm óng ả, nom như vừa tốt nghiệp lớp “kiểm định trái cây cấp tốc”.
Cái đuôi ngắn tủn tỉn thì vẫy như quạt tay mini, người xoay tròn quanh sọt mơ như vũ công ba lê nghiệp dư bị caffein kí©h thí©ɧ. Em ngửi trái này, cụng đầu vào trái kia, đôi tai hình tam giác bé xíu lắc lư theo từng cú hít hà khoa trương.
"G... râu, gâu, gâu..." Âm thanh vang lên đột ngột mà the thé, như một cú búng nhẹ vào buổi sáng đang dịu dàng, khiến cả khu vườn như bất động một nhịp.
Trịnh Mộc Vân và Trần Ca Nhi đồng loạt nhìn xuống. Khoảnh khắc thấy em cún con như đang thách đấu một con sâu tí hon giữa đám mơ vàng, cả hai cùng nhìn nhau một giây rồi… bật cười.
Tiếng cười giòn tan hoà vào mùi nắng ấm và hương mơ chín, như đánh dấu một sự khởi đầu thú vị cho mối quan hệ của hai cô gái trẻ, và một bạn nhỏ bốn chân.
Một tiếng sau, năm sọt mơ chín vàng ươm đã được tập kết trước sân nhà lớn. Vì vườn mơ có hỗ trợ chở mơ về cho khách, nên khối lượng này hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng hôm nay, đích thân người thừa kế sáng giá sẽ ship hàng cho vị khách đặc biệt.
Đồ đã sắp xếp cẩn thận, xe ô tô của Trịnh Mộc Vân vừa khởi động đã lập tức bị níu kéo:
"Mẹ ơi, con đi nữa ạ!"
"..."
4
0
1 tháng trước
3 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
