TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 59
Muốn gặp người ấy không

Đám sơn tặc đó vô cùng tàn bạo, sau khi chà đạp Lý Thi Nhân, chúng còn cướp sạch mọi thứ, sau đó giết hết tất cả mọi người.

Tiêu Sơn mạng cứng, ăn hai nhát đao của đám sơn tặc nhưng chưa chết hẳn, được một dưỡng quỷ sư đi ngang qua cứu mạng.

Sau đó ông ta bái dưỡng quỷ sư làm thầy, học thuật dưỡng quỷ, nhưng Lý viên ngoại đau buồn mà chết vì việc của con gái, nhà họ Lý suy tàn, một gia đình người tốt bụng cứ thế tan biến.

Ở hiền không được gặp lành, nhưng người xấu lại một bước lên mây, khai chi tán diệp, giàu sang phú quý, tên súc sinh Đới Hiền đó còn đỗ trạng nguyên, dần dần mở rộng nhà họ Đới.

Tiêu Sơn không cam tâm, ông ta hận, hận tên súc sinh không bằng chó lợn Đới Hiền.

Nhưng khi thuật dưỡng quỷ của ông ta thành rồi, Đới Hiền đã chết vì bệnh tật, thế là ông ta đành phải trút hận thù này lên đầu con cháu nhà họ Đới.

Nhưng từ đời Đới Hiền, nhà họ Đới cứ như bật hack, gia tộc giàu nứt đố đổ vách, dù có là thời loạn lạc cũng vẫn sống rất tốt. Nhà họ Đới dần trở nên lâu đời, dần trở nên mạnh mẽ, Tiêu Sơn luôn ngấm ngầm đấu với nhà họ Đới, nhưng chưa thể khiến gia tộc này sụp đổ.

Tiêu Sơn không cam tâm, thù lớn chưa báo thì oán khí khó tan, ông ta dùng chính thuật dưỡng quỷ lên người mình, nuôi quỷ hồn của chính mình, từ bỏ đầu thai. Mấy trăm năm nay, ông ta vẫn luôn bám trên những người khác nhau, sau đó ngầm mưu hại nhà họ Đới.

Mười mấy năm trước, cuối cùng Tiêu Sơn cũng tìm được cách làm nhà họ Đới sụp đổ, đó chính là long mạch của nhà họ Đới!

Tiêu Sơn bày ra một trận pháp ác độc không thể phá giải, đó chính là Thất Sát trận!

Ông ta cắt đứt long mạch của nhà họ Đới, để Thất Sát trận phá hoại phong thủy mộ tổ nhà họ Đới, vậy thì nhà họ Đới đã không còn khí nữa, nhưng không ngờ rằng giữa đường lại nhảy ra Trình Giảo Kim là tôi, thế nên tối nay ông ta mới bắt buộc phải giết tôi.

Nghe xong lời kể của Tiêu Sơn, chúng tôi coi như đã hiểu đại khái về sự việc và chân tướng.

Tiêu Sơn muốn trả thù, lỗi do tổ tiên Đới Hiền của nhà họ Đới gây ra, con cháu nhà họ Đới gánh chịu, cái lý này không sai.

Tôi đoán lão thiên sư cũng sẽ không xen vào việc này, bởi vì Đới Hiền thực sự không phải con người, món nợ này quá lớn, nhà họ Đới bắt buộc phải đưa ra một câu trả lời ra hồn.

Lúc này Đới lão gia đứng ra, ông ta xin Tiêu Sơn: "Lỗi do tổ tiên nhà họ Đới gây ra, ta xin dùng mạng để trả, chuyện này coi như kết thúc, ông tha cho nhà họ Đới được không?"

"Ha ha, mi biết đùa thật đấy, mạng của một lão già như mi mà đòi xóa bỏ thù hận mấy trăm năm của ta? Ta mà muốn lấy mạng mi thật, mi nghĩ xem có khó không? Ta muốn tận mắt trông thấy nhà họ Đới các người diệt vong, đoạn tử tuyệt tôn, không ai được chết tử tế, như thế mới tan được mối hận trong lòng ta! Mới có thể báo thù cho tiểu thư!" Tiêu Sơn ngửa đầu lên trời mà quát to, âm phong cuộn lên, trên người ông ta như có vô số oán khí đang sôi trào.

Cái ông này hận Đới Hiền, hận nhà họ Đới đến mức nào, oán khí cuồn cuộn như thế này, chẳng trách ông ta không sợ nắng, oán khí thế này lại thêm thuật dưỡng quỷ, đúng là có khả năng này thật.

Tiếng quát suýt nữa khiến người nhà họ Đới hồn bay phách lạc, nếu không phải có lão thiên sư ở đây, chắc là ai cũng sẽ ôm đầu chạy ngay, lệ quỷ cỡ này đúng là khiến người ta phải sợ hãi.

"Tiêu Sơn, oan oan tương báo đến khi nào dứt, từ bỏ chấp niệm, xóa bỏ oán niệm rồi đi đầu thai đi! Tiểu thư nhà ông cũng không muốn thấy ông thế này đâu." Lão thiên sư khuyên.

Tiêu Sơn hừ lạnh một tiếng, giễu cợt: "Hừ, đầu thai? Quỷ hồn đã bị thuật dưỡng quỷ sử dụng thì làm sao mà đi đầu thai được nữa? Ông không cần khuyên ta, ta nhất định phải báo thù này, nhà họ Đới bắt buộc phải diệt vong."

Lúc này Tiêu Sơn lại nhìn sang tôi, ánh mắt vô cùng độc địa và oán hận, ông nội này muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn ra tay giết tôi ngay trước mặt lão thiên sư?

Mẹ kiếp, tôi vô tội thật mà, vốn chỉ là ân oán giữa ông ta và nhà họ Đới, không ngờ lại cuốn cả tôi vào. Đúng là người chết vì tiền, chim chết vì ăn.

Ông ơi, mỗi đồng tiền mà cháu kiếm cho ông đều nguy hiểm quá!

Đúng lúc này, Trần mù bỗng xuất hiện, ông ấy quát một câu "gượm đã" với Tiêu Sơn!

Tiêu Sơn liếc nhìn Trần mù rồi nói: "Lão thiên sư còn không thể giết ta, một tên mù như mi thì làm được gì?"

Trần mù cười hà hà: "Tôi đến không phải để giết ông, tôi đến để độ ông."

"Độ ta? Ha ha, mi độ nhà họ Đới trước đi! Bọn chúng ta được đoàn tụ dưới suối vàng nhanh thôi."

Có vẻ lão thiên sư cũng không biết Trần mù muốn làm gì, có điều nếu Tiêu Sơn dám ra tay, lão thiên sư chắc chắn sẽ không để yên, ít nhất cũng phải cứu tôi chứ? Mẹ kiếp nếu mà tôi chết ở đây, vậy thì có khác nào tuyết rơi tháng sáu, còn oan hơn cả Thị Kính nữa!

"Ông không muốn gặp tiểu thư nhà ông à?" Trần mù bỗng hỏi.

Tiêu Sơn liền sững ra, sau đó chỉ vào mũi Trần mù mà chửi: "Tên mù chết tiệt, mi đừng có mà giở trò, không thì ta sẽ không tha cho mi đâu."

"Ha ha, một tên mù như ta thì giở trò gì nổi, có điều hôm nay tiểu thư nhà ông đúng ở đây thật, ông nói đi, có gặp không?" Trần mù nói tiếp.

Tiêu Sơn hoàn toàn không tin lời Trần mù, ông ta cười to, nói đã mấy trăm năm rồi, tiểu thư của ông ta chắc phải đầu thai mấy lần rồi! Còn muốn lừa ông ta, có giỏi thì gọi ra đi.

Trần mù bèn bấm tay như đang tính toán gì đó, sau đó ông ấy chỉ vào Đới Khiết Doanh đang ngất xỉu, nói: "Không sai, tiểu thư nhà ông đúng là đã đầu thai mấy kiếp rồi, nhưng kiếp này rất không may, nàng ấy trở thành con cháu nhà họ Đới, chính là cô ấy."

Lúc này chúng tôi đều vô cùng kinh ngạc, tất cả đều nhìn Đới Khiết Doanh đang bất tỉnh nhân sự.

Lý Thi Nhân đầu thai vào nhà họ Đới? Đới Khiết Doanh chính là kiếp sau của Lý Thi Nhân? Trần mù này rốt cuộc là nói thật hay nói điêu vậy?

Chúng tôi đều bán tín bán nghi, càng khỏi nói đến Tiêu Sơn, chắc chắn ông ta không tin.

"Ha ha, Trần mù, vì cứu nhà họ Đới mà mi dám nói thật đấy, mi đoán xem ta có tin không? Ta còn là Như Lai Phật Tổ đầu thai chuyển kiếp đấy!" Tiêu Sơn cười.

Trần Mù cũng không phí lời, ông ấy cho lão thiên sư một tín hiệu, có vẻ kiểu giao tiếp này chỉ thuộc về hai người đó, còn chúng tôi hoàn toàn không hiểu là gì. Lão thiên sư gật đầu, nhanh chóng tỏ ý đã hiểu.

Lão thiên sư chầm chậm đi đến bên cạnh Đới Khiết Doanh, sau đó vẫy tay bảo tôi lại gần, ra hiệu cho tôi đỡ Đới Khiết Doanh ngồi dậy.

Tôi đỡ Đới Khiết Doanh ngồi dậy, sau đó lão thiên sư đập tay dán một lá bùa màu vàng lên đầu Đới Khiết Doanh, ông ấy cắn rách đầu ngón tay, vẽ chữ vạn (卐) lên trán, ấn đường, hai má, đan điền của Đới Khiết Doanh.

"Linh hồn âm minh, nghe hiệu lệnh ta, kiếp trước kiếp này, mau đến gặp mặt, vạn chú phù, hiện!"

Lão thiên sư đọc một câu chú ngữ, sau đó môi mấp máy rất nhanh, miệng không ngừng đọc tên Lý Thi Nhân như đang chiêu hồn.

Cuối cùng ông ấy đập mạnh lên đỉnh đầu Đới Khiết Doanh, người Đới Khiết Doanh run lên, co giật, rồi đột ngột có một luồng khói đen hình người bốc lên từ đỉnh đầu chị ta.

Cuối cùng, làn khói tụ lại thành một người, đó là một người con gái đẹp mặc đồ ngày xưa, người đó lơ lửng trên đỉnh đầu Đới Khiết Doanh, nhìn mặt mũi có vài phần tương tự chị ta, có điều quần áo thời xưa và thời nay khác biệt, lại thêm trang điểm, trông hai người vẫn rất khác nhau.

Chẳng lẽ đây chính là tiểu thư của Tiêu Sơn, Lý Thi Nhân?

26

4

6 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.