TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 104
Bách tịch ngũ bảo đao

Tôi nhìn con búp bê vải trong tay, sầm mặt: "Trong phòng tôi không có búp bê gì hết, thứ này ở đâu ra vậy?"

Con quỷ biến thành búp bê, chuyện gì kỳ vậy, đã thế lại còn nửa đêm nửa hôm, hay là tiệm xăm có quỷ rồi?

Tôi nói con quỷ mà tôi nhìn thấy giống đứa trẻ mà Quách Nhất Đạt nhìn thấy chỗ cửa sổ, có khi nào là một không?

Tôi nói vậy, Quách Nhất Đạt tin ngay lời tôi nói, bởi vì ông ấy có nói đứa bé ông ấy nhìn thấy lúc trước cực kỳ đáng sợ, hơn nữa còn rất khác lạ, chắc chắn không phải người.

Thế là đúng rồi, kết quả chỉ có một, đó chính là tiệm xăm chúng tôi có quỷ rồi, còn là một con quỷ con!

Phải làm sao đây? Bình thường tôi xua tà đuổi quỷ cho người ta, giờ chính mình gặp quỷ tự nhiên lại không biết nên làm thế nào.

Bác sĩ không thể tự chữa cho chính mình, hơn nữa tôi cũng không biết con quỷ nhỏ đó có lai lịch gì, vì sao lại đến tiệm xăm của chúng tôi?

Ba chúng tôi đều trở nên căng thẳng, có điều lục tung cả tiệm xăm lên cũng không thấy đứa trẻ nào, cuối cùng tôi đốt con búp bê kia đi, ba người ngủ chung một cái giường đến khi trời sáng.

Hôm sau vừa sáng ra, chúng tôi đã bắt đầu thảo luận đối sách, chắc chắn phải lôi được con quỷ đó ra, bởi vì tôi cảm giác nó vẫn chưa đi.

Không điều tra rõ ràng, ba chúng tôi đều ăn không ngon ngủ không yên. Hưng lùn đề nghị hay là nhờ Tô Tình đến xem, cô nhóc đó vẫn khá ổn trong vấn đề đối phó với quỷ.

Hưng lùn nói có lý, đằng nào thì tôi cũng không có thể diện gì trước mặt cô nhóc đó rồi, vậy thì cũng không sợ mất mặt nữa, mạng vẫn quan trọng hơn. Không biết con quỷ đó sẽ ra tay khi nào, lỡ mà giết hết chúng tôi thì toi. Chúng tôi ở ngoài sáng, nó ở trong tối, chúng tôi kém hơn hẳn.

Đúng lúc này thì Tiêu Viễn đến, anh ta ủ rũ đi vào tiệm xăm, vẻ sợ hãi vẫn còn nguyên trên mặt.

Có lẽ tên này biết bị ép ngủ với một con lợn, không còn mặt mũi nào nên tâm trạng càng kém, lại thêm sợ hãi nên trông người càng ủ rũ.

Tôi hỏi anh ta tối qua đi đâu? Biết bọn tôi đi tìm anh ta khắp nơi không? Tìm cả tối không thấy đâu, làm chúng tôi lo chết đi được, còn sợ xảy ra chuyện gì.

Tiêu Viễn nói không có gì, khi đó anh ta chạy ra ngoài rồi sợ quá nên không dám về nhà, thế là tìm một nhà nghỉ rồi ngủ lại, chờ trời sáng rồi sang đây.

Tôi đã nắm được đại khái về tình hình của Tiêu Viễn, tôi vỗ vai anh ta ra hiệu cho anh ta đừng lo lắng, tôi đã nghĩ ra hình xăm cho anh ta rồi, cho dù là yêu quỷ đồng thể cũng không sợ.

Đây là một hình xăm dương tên là Bách tịch ngũ bảo đao, năm thanh đao này được rèn cho Tào Tháo, có thể tránh được bách tà, khỏi nói đến yêu quỷ.

Năm thanh đao của Tào Tháo trang trí bằng rồng, hổ, gấu, chim, chim sẻ, bản thân ông ta giữ lại hai thanh đao, còn lại chia cho Tào Phi, Tào Thực và Tào Lâm.

Đao treo trong nhà có thể tránh được bách tà, xăm trên người cũng có tác dụng tương tự. Đồn rằng Tào Tháo hay mơ ác mộng, bèn để đao bên gối, từ đó không thấy ác mộng nữa.

Chỉ cần tôi xăm hình này cho Tiêu Viễn, con yêu quái lợn và lệ quỷ kia sẽ không dám tìm anh ta nữa, thu phí hai mươi nghìn tệ, nếu hiệu quả không tốt thì sẽ hoàn lại toàn bộ, không lấy một xu nào.

Tiêu Viễn hơi do dự, hai mươi nghìn tệ là một con số không nhỏ đối với anh ta, dù gì anh ta cũng chỉ là một tên nghèo rớt.

Hưng lùn thấy anh ta do dự liền vội dọa dẫm, nói cậu không sợ con yêu quái lợn kia quay lại tìm cậu ra? Nhìn bộ dạng khô héo của Tiêu Viễn chắc cũng có liên quan đến việc ngủ với yêu quái lợn, làm như thế thì có là thần tiên cũng không chịu được, sớm muộn gì cũng bị vắt khô, hơn nữa dường như con yêu quái lợn kia còn đang hút dương khí của anh ta.

Trừ yêu quái lợn ra còn con lệ quỷ đáng sợ Lạc Lạc loli nữa, có điều tối qua Tiêu Viễn không được gặp.

Hưng lùn vừa nhắc đến yêu quái lợn, Tiêu Viễn sợ ngay, tiền có thể kiếm sau, chết rồi thì không còn gì nữa, mạng vẫn quan trọng hơn.

"Hai mươi nghìn thì hai mươi nghìn, tôi sẽ trả tiền, có điều nếu hình xăm của anh không có tác dụng thì tôi không khách sáo đâu đấy!" Tiêu Viễn nói.

Đương nhiên rồi, người ta bỏ tiền nhờ tôi trừ tà, nếu không có tác dụng thì hoàn tiền chửi bới gì tùy, chắc chắn tôi sẽ không phản kháng.

Đây là kiến thức cơ bản khi làm ăn kinh doanh, việc âm cũng giống các ngành nghề khác.

Tiêu Viễn xót ruột, chuyển cho tôi hai mươi nghìn tệ, biểu cảm của anh ta như tôi lấy mất nửa cái mạng của anh ta vậy.

Nhận tiền rồi, tôi bèn dẫn Tiêu Viễn vào phòng xăm, cầm kim và mực xăm lên, bắt đầu làm việc.

Bách tịch ngũ bảo đao khác với đa số hình xăm khác, nó cần được để lộ ra ngoài mới có thể tránh tà, thế nên không thể xăm ở nơi kín được.

Tôi quyết định xăm năm thanh đao lên lòng và mu bàn tay của Tiêu Viễn, vừa hay có ngụ ý cầm đao, hơn nữa bình thường tay đều để lộ ra ngoài, người khác phải nhìn thấy hình xăm mới có thể tránh tà.

Năm thanh đao không khó xăm, nhưng rồng, hổ, gấu, chim, chim sẻ trên đao đều rất cầu kỳ, không hề dễ xăm, phải mất hơn năm tiếng đồng hồ mới hoàn thành, tôi mệt gần chết.

Tiêu Viễn khá hài lòng với hình xăm trên tay, trông rất có sát khí, chắc là có thể tránh bách tà thật. Thân đao và lưỡi đao ánh lên sắc lạnh, hình động vật trên thân đao sống động như thật. Bây giờ chỉ cần xem hiệu quả như thế nào thôi.

Xăm xong thì Tiêu Viễn ra về, nhưng vẫn phải liên lạc qua wechat bất cứ lúc nào, nếu hiệu quả không tốt thì sẽ gặp nguy hiểm, tôi sợ con yêu tinh lợn đó sẽ ăn thịt anh ta.

Tiêu Viễn về rồi, tôi lau mồ hôi, lại kiếm thêm được hai mươi nghìn tệ nữa. Kiếm tiền không dễ chút nào, nhưng vì ông nội, có vất vả đến mấy nguy hiểm đến mấy cũng đáng.

Đã là buổi chiều rồi, tôi nhắn tin cho Tô Tình mong cô ấy có thể sang giúp đỡ, đương nhiên, sẽ có phong bì.

Cô nàng này, với quan hệ giữa tôi và cô nàng, không đưa tiền thì còn lâu mới thèm để ý đến tôi.

Quả nhiên, Tô Tình trả lời bằng biểu cảm ngoáy mũi sau đó hỏi phong bì dày không?

Tôi cũng không lằng nhằng, gửi cho cô ấy năm cái lì xì hai trăm tệ, tổng cộng là một nghìn.

Lần này Tô Tình hài lòng, hỏi ngay là có chuyện gì?

Tôi thuật lại chuyện tiệm xăm có ma cho Tô Tình nghe, lúc nói còn thấy hơi mất mặt, mình đi xăm quỷ trấn tà cho người ta, kết quả đến khi mình gặp ma lại phải nhờ người khác, có xấu hổ không chứ?

Chịu thôi, ai bảo tôi không biết bắt quỷ, chỉ biết xăm, bây giờ lại không thể tự xăm cho mình được, chưa từng có tiền lệ xăm quỷ cho bản thân bao giờ.

Tô Tình nói đã hiểu, gửi thêm cho cô ta năm cái lì xì nữa, không thì cô ta sẽ không đến, một nghìn tệ ban nãy cũng tịch thu luôn.

Mẹ kiếp, cô ta ăn cướp à? Có còn là người nữa không, cô là thiên sư đấy!

Thôi, tạm thời tôi cứ nuốt cục tức này đã, dù gì cũng đang nhờ vả cô ta, lần sau tôi mà có cơ hội, tôi không làm gì thì tôi không tên Đường Hạo.

Tôi lại gửi cho cô ta năm cái lì xì hai trăm tệ nữa, cứ thế cô nhóc này đã nẫng mất của tôi hai nghìn tệ, có điều cũng có thể coi là rẻ rồi, người ta xăm ở chỗ tôi phải cả chục nghìn tệ, nghĩ vậy, tôi cảm thấy tâm lý cân bằng hẳn.

Đương nhiên, thực sự thuê người về trừ quỷ không thể có giá này được, cho dù làm pháp sự cũng phải tám nghìn đến mười hai nghìn tệ một buổi, cũng chẳng rẻ hơn xăm quỷ của tôi.

Cô nhóc Tô Tình này không dám lấy nhiều là vì cô ta vẫn chưa xuất sư, hơn nữa đạo hạnh còn không cao, chắc là lão thiên sư cũng không cho cô ta ra ngoài bắt quỷ gì, cô ta lén lút kiếm việc ngoài nên đương nhiên chỉ có thể thu được chút tiền con.

Tô Tình nhận lì xì rồi bảo tối nay chờ cửa, ban ngày quỷ sẽ không ra, hơn nữa cô ta còn phải đi học.

Tôi nhắn một hình ok, có điều trong bụng đã chửi cô ta mấy trăm lần, tuy cô ta không moi nhiều tiền của tôi, nhưng tôi vẫn thấy rất mất cân bằng tâm lý.

Chờ đến tối, Tô Tình chỉ mang một cái la bàn đến, lần này cô ta khá có phong phạm thiên sư, người mặc đạo bào, lưng đeo một thanh kiếm gỗ đào, vô cùng khí thế.

"Vị nữ đạo trưởng đây, tôi..."

"Câm mồm, mõm chó không mọc được ngà voi, đừng có ảnh hưởng tôi làm việc!" Tôi còn chưa nói xong, Tô Tình đã vặc ngay một câu, tôi đành phải thầm giơ ngón giữa với cô ta.

Tô Tình cầm la bàn rồi đi khắp tiệm xăm, một lúc sau, đột nhiên kim la bàn trên tay cô nàng chuyển động, chỉ thẳng lên tầng trên.

"Ở trên đó." Tô Tình vừa nói vừa chạy lên, ba chúng tôi đi theo sau lưng.

Nhưng lên đến tầng hai thì la bàn lại dừng, kim không chỉ nữa, Tô Tình mất mục tiêu.

"Cũng ra gì đấy, con quỷ vào chỗ anh không đơn giản đâu!" Tô Tình nói xong bèn cắn rách đầu ngón tay, sau đó nhỏ máu lên giữa hai đầu mày.

"Thiên nhãn, mở!" Tô Tình quát to, hai ngón tay chắn trước mắt từ từ mở ra, giọt máu ở đầu mày biến thành một nốt ruồi máu, dường như con ngươi trong mắt Tô Tình có thay đổi, mắt linh động hơn rất nhiều.

Tô Tình không cần dùng đến la bàn nữa, quét mắt nhìn xung quanh, cô nàng rút thanh kiếm gỗ đào sau lưng, đi nhanh như bay về phía phòng ngủ của tôi.

Chẳng lẽ con quỷ đó ở trong phòng tôi?

19

0

4 tháng trước

19 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.