TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 24: An nhã uyển

Thẩm Diệc nhanh chóng truy cập vào hệ thống đăng ký của khu An Nhã Uyển, lướt qua tất cả bệnh án của các bệnh nhân ở đây.

“An Nhã Uyển, nam giới, tổn thương dây thần kinh giữa.” Anh rất nhanh đã tìm thấy một bệnh án.

Chu Hoài Hạ liếc qua một cái rồi nói ngay: “Không phải.”

Lữ Cẩn ghé mắt nhìn màn hình máy tính, trong ảnh là một ông chú khoảng sáu mươi ba tuổi.

“Sao chắc vậy?” Thẩm Diệc quay lại nhìn cô, vẻ bất ngờ. “Cô còn chưa xem kỹ mà.”

Ba người từ từ đi lên cao hơn.

Chu Hoài Hạ đảo mắt quanh khu vực, xác nhận rằng camera an ninh khá xa và không có nhân viên ở gần: “Trẻ hơn, có cơ bắp ngực.”

Thẩm Diệc thoáng hoài nghi mình nghe nhầm:

“Trẻ hơn… có cơ bắp ngực? Các cô xem bói còn đoán được cả mấy cái này à?”

Chu Hoài Hạ tỉnh bơ:

“Tầm ba, bốn mươi tuổi.”

Cô liếc qua vài cây long não um tùm phía trên cao, sau đó ra hiệu cho Lữ Cẩn.

Lữ Cẩn đẩy Thẩm Diệc lên một đoạn, sau đó dừng lại bên thân cây long não to.

Thẩm Diệc mở miệng: “Không có ai phù hợp ba tiêu chí mà các vị nói cả.”

Chu Hoài Hạ đẩy nhẹ Thẩm Diệc ra khỏi ghế: “Đứng dậy đi.”

Thẩm Diệc mơ hồ đứng dậy, mắt mở trừng trừng nhìn Chu Hoài Hạ ngồi vào xe lăn, cô nhắm mắt lại, hô hấp cũng bắt đầu thay đổi chậm dần:

“?”

Thẩm Diệc sững sờ nhìn cô, tay vẫn cầm laptop, tiện thể đưa tay còn lại vẫy vẫy trước mặt cô: “Này!”

Anh vừa định chạm vào vai Chu Hoài Hạ thì bị Lữ Cẩn kéo lại. Cô ấy nghiêm túc giải thích: “Chu Hoài Hạ nãy giờ nói chuyện nhiều với nhân viên quá nên chắc là mệt rồi. Anh tiếp tục kiểm tra đi, xem có bỏ sót ai không.”

Thẩm Diệc cạn lời: “... Nãy giờ cô ấy nói được mấy câu?”

Lữ Cẩn quay đầu canh chừng phía ngoài cây long não: “Nếu có ai tới tôi sẽ báo.”

“Danh sách của An Nhã Uyển đã kiểm tra hết rồi.” Thẩm Diệc cảm thấy mình bị nghi ngờ kỹ thuật, bèn quyết định: “Thôi, lục soát toàn bộ bệnh án của viện điều dưỡng này luôn.”

Anh ngồi bệt xuống đất cạnh xe lăn, đặt laptop lên đùi bắt đầu rà soát lại hệ thống bệnh án của viện điều dưỡng.

Một lúc sau, Thẩm Diệc đột nhiên buột miệng hỏi: “Hai người có biết khu này thực ra có hai viện?”

Lữ Cẩn quay lại: “Cái gì hau viện?”

“Trừ viện dưỡng bệnh này, phía sau bức tường cao kia còn có một viện tâm thần chuyên nhận những người có tiền mắc bệnh tâm lý. Hệ thống của họ riêng biệt, tôi có thể...”

Thẩm Diệc chợt ngừng lại, ngón tay khựng lại trên bàn phím, vẻ mặt kinh ngạc:

“Hệ thống dưỡng bệnh này có một tài liệu được mã hóa.”

Khoảng năm phút sau, anh giải mã được, cười khẽ.

Lữ Cẩn đang quay lưng hỏi: “Phát hiện gì vậy?”

“Viện điều dưỡng này hợp tác với chính phủ, định kỳ nhận mười cựu quân nhân bị thương nặng mỗi năm. Những người này không có trong hệ thống đăng ký thường, mà được lưu trong tài liệu mật với kế hoạch trị liệu chi tiết.”

Ý nghĩ có phải mình đang truy cập trái phép thông tin chính phủ không chỉ thoáng qua đầu Thẩm Diệc trong một giây, sau đó bị anh gạt phăng, không chút do dự tiếp tục xem toàn bộ hồ sơ bệnh lý của các cựu quân nhân, quả nhiên tìm được một phần hồ sơ bệnh lý phụ hợp với điều kiện mà Chu Hoài Hạ đưa ra.

“Chu Hoài Hạ, dậy đi.” Anh ngồi dưới đất, dùng mu bàn tay khẽ đập nhẹ vào chân cô, đồng thời xoay màn hình laptop về phía cô: “Nhìn đi, đây có phải không?”

Chu Hoài Hạ mở mắt, nghiêng đầu nhìn màn hình bệnh án.

Tên bệnh nhân: Khổng Bình

Tuổi: 31

Giới tính: Nam

Quân chủng: Bộ binh lục quân

Chẩn đoán: Bệnh nhân bị vật cùn đập nhiều lần vào hai tay, dẫn đến đau dữ dội, gãy xương và mất chức năng, được đưa vào cấp cứu.

Lịch sử bệnh lý: Bệnh nhân không có bệnh mãn tính hay bệnh nghiêm trọng nào trước đó. Tình trạng chấn thương lần này là do một sự kiện bạo lực đột ngột gây ra, hai tay bị gãy nặng tại nhiều vị trí và dây thần kinh bị tổn thương. Sau khi bị thương, bệnh nhân xuất hiện đau nhức dữ dội, tê liệt tay, không thể hoạt động bình thường, cử động ngón tay bị hạn chế.

Khám lâm sàng:

Hai tay có nhiều vết thương hở, mô tại chỗ bị rách.

Tổn thương dây thần kinh: Có dấu hiệu tổn thương dây thần kinh giữa.

Chẩn đoán hình ảnh: ...

Chu Hoài Hạ nhìn vào ảnh chụp bệnh án: một người đàn ông có làn da ngăm đen, mặt vuông, ánh mắt sắc bén như mắt báo.

Lữ Cẩn thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn bệnh án:

"Là người này à? Tay bị thương nặng vậy, nhìn bệnh án thì không chỉ dây thần kinh giữa bị tổn thương, mà cả các dây thần kinh khác cũng có vấn đề."

"Bệnh án này từ một năm trước, anh ta tới viện điều dưỡng Tùng Sơn đã được hai tháng rồi." Thẩm Diệc chú ý đến khoảng thời gian từ lúc nhập viện cấp cứu đến khi được chuyển vào viện điều dưỡng.

Lữ Cẩn: "Dựa vào mức độ nghiêm trọng này, nếu bây giờ chỉ còn dây thần kinh giữa gặp vấn đề thì xem ra hồi phục cũng khá rồi."

Chu Hoài Hạ nói: “Đi xem thử một chút là biết. Anh ta ở đâu?”

“An Nhã Uyển, phòng 105.” Thẩm Diệc vừa nói vừa thao tác trên máy tính, lấy ra cả lịch trình phục hồi của Khổng Bình

Chu Hoài Hạ liếc mắt nhìn, theo như lịch sắp xếp trong ngay thì Khổng Bình đang làm liệu pháp kí©h thí©ɧ điện.

Chu Hoài Hạ đứng dậy nhường xe lăn cho Thẩm Diệc: “Chúng ta đi phòng trị liệu.”

"Đợi chút." Thẩm Diệc nhận ra Khổng Bình đã xin nghỉ: "Sáng nay anh ta phải đến phòng khám tâm lý kiểm tra."

"Phòng khám tâm lý?"

Người đã vài lần định tự tử bỗng nhiên tỉnh ngộ? Hay là người thân hoặc bác sĩ phát hiện ra điều gì và quyết định can thiệp tâm lý cho anh ta?

Thẩm Diệc mở sơ đồ nội bộ của viện điều dưỡng Tùng Sơn:

"Cùng tòa nhà với phòng phục hồi, ở tầng hai."

…..

Khu vực chờ bên ngoài phòng khám tâm lý.

Không gian yên tĩnh, hai bên hành lang có ghế chờ, ở giữa là một màn hình lớn đang lặp lại các thông báo dành cho bệnh nhân.

Chu Hoài Hạ liếc nhìn màn hình, thấy ba phòng khám tâm lý đang hoạt động nhưng không có tên Khổng Bình. Cô không biết anh ta đang ở đâu.

"Muốn tôi kiểm tra camera giám sát không?" Thẩm Diệc đề nghị.

Chu Hoài Hạ bất ngờ đặt tay lên vai Thẩm Diệc ngăn anh lại:

"Không cần."

Thẩm Diệc ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt của cô. Chu Hoài Hạ bước nhanh về phía trước, nơi một người đàn ông vừa bước ra từ cánh cửa phòng thứ hai.

Đó chính là Khổng Bình.

Ngay sau đó, Chu Hoài Hạ giả vờ rút tay trái ra khỏi túi áo, cố ý làm rơi điện thoại xuống chân Khổng Bình.

Nhưng Khổng Bình phản ứng rất nhanh, anh ta hơi nghiêng người, vươn tay chụp lấy chiếc điện thoại trước khi nó chạm đất, anh ta đưa lại cho cô: "Điện thoại của cô."

Chu Hoài Hạ tỏ ra ngạc nhiên: "Cảm ơn anh!"

Cô nhận lại điện thoại, ánh mắt nhanh chóng lướt qua bàn tay của Khổng Bình.

Bàn tay anh ta ban đầu thả bên người trông rất bình thường, nhưng khi cầm điện thoại thì chuyển thành tư thế giống như đang cầm súng. Lòng bàn tay có một vết sẹo dài do phẫu thuật để lại.

Chu Hoài Hạ nhìn thoáng qua các phòng khám tâm lý bên trong hành lang, sau đó quay lại nhìn Khổng Bình bắt chuyện:

"Anh cũng là bệnh nhân ở đây à?"

Khổng Bình không quá cao, khoảng hơn 1m75, dáng người cân đối. Dù tay từng bị chấn thương nghiêm trọng cũng không có vẻ gầy yếu. Đôi mắt anh ta sáng hơn so với trong ảnh, nhưng khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Chu Hoài Hạ đứng ngang tầm mắt với Khổng Bình. Cô rất quen với trạng thái này – anh ta hẳn đã mất ngủ trong một thời gian dài.

Khổng Bình đáp ngắn gọn: "Đúng vậy."

Chu Hoài Hạ lùi nhẹ nửa bước. Ánh mắt của Khổng Bình lúc nhìn cô vừa rồi khiến cô cảm thấy như mình bị "khóa chặt". Nhưng ánh nhìn đó khác xa với ánh mắt sắc lạnh của đội trưởng hình sự Điền.

Đội trưởng Điền khi quan sát người khác luôn mang theo sự sắc bén, như muốn nhìn thấu mọi ý đồ trong lòng đối phương. Còn Khổng Bình… ánh mắt của anh ta không mang cảm xúc, giống như một điểm đỏ laser nhắm chính xác vào mục tiêu.

Lính bộ binh... là kiểu người như vậy sao?

Trong đầu Chu Hoài Hạ lướt qua hàng loạt suy nghĩ, nhưng khuôn mặt cô vẫn giữ nguyên vẻ bình thản.

Cô quay sang chỉ vào Thẩm Diệc đang ngồi trên xe lăn, nói với Khổng Bình:

"Bạn trai tôi bị tai nạn xe gãy chân, còn tôi thì gãy tay. Chúng tôi quyết định đến đây để phục hồi chức năng cùng nhau. Nhưng mà... tôi vẫn hơi lo điều kiện ở đây không giống như quảng cáo, không biết liệu bọn tôi có thích ứng được không."

Khổng Bình nhìn thoáng qua cánh tay phải đang được cố định của Chu Hoài Hạ, sau đó quay sang nhìn Thẩm Diệc ngồi xe lăn. Sau một lúc suy nghĩ, anh ta nói:

"Điều kiện ở đây rất tốt. Có thiết bị phục hồi chuyên nghiệp và bác sĩ hướng dẫn tận tình. Đây sẽ là một lựa chọn phù hợp cho các người."

Cách nói chuyện của anh ta rất bình thường, không có dấu hiệu trốn tránh giao tiếp. Ngoại trừ vấn đề về tay và việc thiếu ngủ, Khổng Bình không để lộ bất kỳ điều gì bất thường.

Chu Hoài Hạ nhìn thẳng vào mắt Khổng Bình. Thật khó tưởng tượng một người như anh ta lại từng có ý định tự tử mãnh liệt đến mức cố gắng dìm chết mình trong bồn tắm.

"Anh thường đến phòng tâm lý à?" Chu Hoài Hạ tò mò hỏi, "Là tất cả những người phục hồi chức năng đều phải định kỳ đến sao?"

Khổng Bình gật đầu: "Đúng vậy, mỗi tuần một lần."

Chu Hoài Hạ hỏi: "Cho nên mỗi tuần vào chủ nhật anh đều phải tới à"

Thẩm Diệc trước đó có nói buổi kiểm tra của Khổng Bình thường diễn ra vào thứ Tư, hôm nay anh ta là tạm thời xin nghỉ và thêm lịch đột xuất.

Khổng Bình không hề lảng tránh, trả lời thẳng thắn:

"Tôi thường đến vào thứ tư. Hôm nay tôi muốn ghé qua xem sao."

Bên kia, Lữ Cẩn cũng đẩy xe lăn đưa Thẩm Diệc tới.

“Bắt buộc ai cũng phải tới phòng khám tâm lý à? Anh tới khám tâm lý vì vấn đề gì thế?” Chu Hoài Hạ đứng đối diện nở nụ cười hơi ngại ngùng: “Thật ra tôi học chuyên ngành tâm lý, thấy ở đây có phòng khám tâm lý nên tò mò muốn tìm hiểu thử.”

Khổng Bình nhìn cô gái trẻ trước mặt, dù chỉ là một người xa lạ mới gặp một lần nhưng anh ta không có cảm giác phải phòng bị nhiều: “Gần đây trạng thái của tôi không ổn lắm, nên đến xem thế nào.”

Chu Hoài Hạ nhíu mày. Lời nói này không giống một người có ý định tự tử mãnh liệt, mà giống một người đang tích cực tìm cách tự cứu mình hơn.

Khổng Bình liếc đồng hồ trên tay rồi nói: “Xin lỗi, tôi còn chút việc phải làm, tôi đi trước.”

Chu Hoài Hạ lặng lẽ nhìn anh ta rời đi. Đứng gần như vậy, cô không cảm nhận được chút cảm xúc tiêu cực nào từ anh ta, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, như thể anh ta chỉ là một người bình thường.

“Chỉ vậy thôi sao?” Thẩm Diệc nhìn bóng lưng Khổng Bình và hỏi.

Cứ nghĩ Chu Hoài Hạ giống lần trước, đến để nhắc nhở người ta rằng họ có thể gặp nguy hiểm gì đó.

“Không giống với anh.” Chu Hoài Hạ đáp.

Thẩm Diệc nhướng mày: “Vậy chúng ta còn cần làm gì nữa không?”

Lữ Cẩn hỏi cô: “Chắc chắn là anh ta chứ?”

“Cái tay giống y đúc.” Chu Hoài Hạ hơi bất ngờ, cảm thấy Khổng Bình không hề giống một người muốn tự tử mãnh liệt đến thế. Thậm chí cô còn cảm nhận được anh ta đang cố gắng tự cứu mình.

Khổng Bình là cựu quân nhân giải ngũ vì chấn thương. Báo cáo y tế cho thấy tay anh ta bị thương trong một sự cố bạo lực đột ngột, có lẽ là do nhiệm vụ. Nhưng sự việc đã xảy ra hơn một năm, tay anh ta cũng đang trong quá trình phục hồi chức năng. Vậy tại sao gần đây lại muốn tự tử?

Là do phục hồi quá đau đớn? Hay bị ảnh hưởng bởi yếu tố nào khác?

Hành vi tự tử của Khổng Bình không khớp với trạng thái hiện tại.

Ba lần liền, mỗi lần Chu Hoài Hạ đều cảm nhận được nỗi đau cận kề cái chết nhưng chưa bao giờ cảm nhận được sự đau khổ từ Khổng Bình.

Bởi vì khả năng cảm nhận liên kết nên mỗi lần Khổng Bình tự tử đều giống như đang cố ý sát hại cô vậy.

Đầu óc Chu Hoài Hạ rối tung như một mớ chỉ chưa gỡ. Cô chậm rãi nói: “Thôi về trước đi.”

Trên đường về, Chu Hoài Hạ vẫn suy nghĩ về những điều bất thường ở Khổng Bình. Trong khi đó Lữ Cẩn lặng lẽ đẩy xe lăn, âm thầm cảm thấy tội lỗi vì hai ngày liên tiếp không học hành gì.

Thẩm Diệc vẫn chưa hiểu Chu Hoài Hạ muốn làm gì, nhưng theo thời gian rồi cũng sẽ biết thôi.

Anh ngồi trên xe lăn đưa lưng về hai người, nhếch môi cười, cảm thấy cuộc sống cũng không đến nỗi nhàm chán như trước.

“Chu Hoài Hạ?”

Lữ Cẩn đang suy nghĩ miên man thì bất ngờ nhận ra Chu Hoài Hạ đứng khựng lại. Cô ấy quay đầu, thấy ánh mắt Chu Hoài Hạ đờ đẫn, hơi thở gấp gáp rõ ràng.

Lữ Cẩn không chút do dự buông xe lăn ra chạy đến đỡ cô.

Nhưng đang ở đoạn dốc, xe lăn của Thẩm Diệc không kịp dừng lại nên trượt xuống dưới.

“Ê ê ê—”

Thẩm Diệc quay loạn trên xe lăn, hoảng sợ hét lớn với hai người: “Cái này làm sao phanh lại?!”

Chu Hoài Hạ đột nhiên cảm thấy mình bị kéo vào một góc nhìn khác. Cô thấy một đôi tay quen thuộc đang quấn chặt một tấm ga giường, tay người đó co lại theo hình dạng giống hình khẩu súng.

Là Khổng Bình. Anh ta lại định làm gì nữa?

Ga giường đang bị vặn thành hình sợi dây thừng.

Chu Hoài Hạ nhớ lại câu nói của Khổng Bình khi anh ta liếc đồng hồ: “Tôi còn chút việc phải làm.”

Thái độ bình thản như thể anh ta chỉ đi làm một việc bình thường đã lên kế hoạch từ trước.

Nhưng thực ra là anh ta về phòng chuẩn bị dùng ga giường treo cổ tự tử.

Không được, không thể để chuyện này tiếp diễn nữa.

Chu Hoài Hạ thực sự ghét cảm giác đau đớn cận kề cái chết từ người khác.

Cô không muốn cảm nhận việc tự sát của Khổng Bình nữa.

[Ngắt liên kết.]

Cô tự nói với bản thân.

Đầu ngón tay siết chặt trong lòng bàn tay, cố gắng chống lại sự kết nối, cơ thể đau nhức như thể linh hồn bị tróc ra khỏi cơ thể.

Lữ Cẩn liên tục vỗ nhẹ lên lưng Chu Hoài Hạ, lo lắng ra mặt khi thấy cô thở gấp, mặt tái nhợt, cơ thể run rẩy.

Rất nhanh, cơ thể Chu Hoài Hạ đột nhiên run mạnh, ánh mắt cô chớp liên tục. Nhưng thay vì nhẹ nhõm khi trở về trạng thái bình thường, cô quay sang nắm chặt tay Lữ Cẩn: “Chúng ta tới An Nhã Uyển phòng 105.”

Cô nhớ ra một người khác và bổ sung: “Thẩm Diệc, đi thôi!”

“Không phải chứ, ai sẽ đẩy xe lăn giúp tôi đây?” Thẩm Diệc hét lớn.

Sau đó, anh gắng sức đẩy xe lăn hai vòng, cảm thấy quá mệt mỏi, nhìn quanh xác nhận không có ai thì bèn đứng dậy, xách túi laptop, cắp xe lăn dưới cánh tay chạy nhanh đuổi theo hai người kia.

16

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.