0 chữ
Chương 10
Chương 10
Cô là một người dẫn đường, mặc chiếc váy màu ngà, dáng người mảnh mai, ngũ quan mềm mại. Ngay cả khi đi đứng cũng uyển chuyển nhẹ nhàng, chẳng có chút sát khí nào.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc chạm mắt, tim Nghê Tễ đã trầm hẳn xuống.
Tại sao lại là cô?
Thật ra, Nghê Tễ chẳng hề sợ mấy người dẫn đường mà bọn họ thường phái tới.
Thời niên thiếu, anh sống ở thủ đô của Đế quốc, từng thấy không ít người dẫn đường bước ra từ Tháp Trắng. Những người đó từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong môi trường tinh khiết, mặc quần áo đẹp, sống trong nhung lụa, y như những đóa hoa trong nhà kính.
Dù bẩm sinh có năng lực tinh thần mạnh mẽ, nhưng Nghê Tễ chưa bao giờ tin rằng những kẻ lớn lên trong hoàn cảnh như thế có thể dễ dàng phá vỡ tường chắn tinh thần của mình, càng không thể xâm nhập vào thế giới tinh thần của anh.
Dù cho hiện tại, anh đã bị tra tấn đến mức suy kiệt.
Chỉ có điều, đám người bên quân nhu lại quá dơ bẩn.
Nghê Tễ từng tận mắt thấy một lính gác, người từng mạnh mẽ như thép, bị tra tấn đến mức tinh thần sụp đổ.
Trước là hành hạ thể xác, bào mòn ý chí. Đợi đến khi thân thể gần như kiệt quệ, họ mới dùng phương pháp nhục nhã nhất để đánh sập tinh thần.
Và lần này, bọn họ lại chọn đúng người đó.
Nếu nói trong Bạch Tháp từng có người khiến anh cảm thấy kiêng dè, thì đó chính là cô gái mà vài năm trước anh đã từng chạm mặt.
Khi ấy cô vẫn còn rất nhỏ, nhưng sức mạnh tinh thần lại khiến chính anh cũng phải giật mình.
Đúng là cô rồi. Mà anh lại từng vì một mệnh lệnh, làm tổn thương cô rất sâu.
Nghê Tễ cười khổ, cảm nhận được một chút mùi máu từ đôi môi khô nứt.
Anh đột nhiên cảm thấy khát đến cháy cổ.
Bọn họ treo anh ở đây suốt bốn, năm ngày, không cho uống lấy một giọt nước.
Cổ họng khô rát như bị đốt cháy.
Chẳng lẽ thật sự thất bại rồi sao? Ngay cả bước đầu tiên của kế hoạch cũng không làm nổi?
Ánh nắng trên đỉnh đầu quá chói, khiến ý thức của Nghê Tễ bắt đầu mơ hồ.
Rõ ràng đã có biết bao người chết, đổ biết bao nhiêu máu, vậy mà Thần số mệnh vẫn không chịu rọi chút ánh sáng may mắn nào cho anh.
Lẽ ra anh nên hiểu từ sớm – số mệnh chỉ mỉm cười với những kẻ đứng trên đỉnh Bạch Tháp.
Giá như… có thể uống một ngụm nước.
Anh biết, vào lúc này mà còn nghĩ đến chuyện hoang đường như vậy là không nên.
Nhưng cơ thể lại không chịu nghe theo. Càng cố kìm nén, khát vọng càng trỗi dậy mãnh liệt, câu nói ấy cứ xoay vòng trong đầu.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc chạm mắt, tim Nghê Tễ đã trầm hẳn xuống.
Tại sao lại là cô?
Thật ra, Nghê Tễ chẳng hề sợ mấy người dẫn đường mà bọn họ thường phái tới.
Thời niên thiếu, anh sống ở thủ đô của Đế quốc, từng thấy không ít người dẫn đường bước ra từ Tháp Trắng. Những người đó từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong môi trường tinh khiết, mặc quần áo đẹp, sống trong nhung lụa, y như những đóa hoa trong nhà kính.
Dù bẩm sinh có năng lực tinh thần mạnh mẽ, nhưng Nghê Tễ chưa bao giờ tin rằng những kẻ lớn lên trong hoàn cảnh như thế có thể dễ dàng phá vỡ tường chắn tinh thần của mình, càng không thể xâm nhập vào thế giới tinh thần của anh.
Chỉ có điều, đám người bên quân nhu lại quá dơ bẩn.
Nghê Tễ từng tận mắt thấy một lính gác, người từng mạnh mẽ như thép, bị tra tấn đến mức tinh thần sụp đổ.
Trước là hành hạ thể xác, bào mòn ý chí. Đợi đến khi thân thể gần như kiệt quệ, họ mới dùng phương pháp nhục nhã nhất để đánh sập tinh thần.
Và lần này, bọn họ lại chọn đúng người đó.
Nếu nói trong Bạch Tháp từng có người khiến anh cảm thấy kiêng dè, thì đó chính là cô gái mà vài năm trước anh đã từng chạm mặt.
Khi ấy cô vẫn còn rất nhỏ, nhưng sức mạnh tinh thần lại khiến chính anh cũng phải giật mình.
Đúng là cô rồi. Mà anh lại từng vì một mệnh lệnh, làm tổn thương cô rất sâu.
Nghê Tễ cười khổ, cảm nhận được một chút mùi máu từ đôi môi khô nứt.
Bọn họ treo anh ở đây suốt bốn, năm ngày, không cho uống lấy một giọt nước.
Cổ họng khô rát như bị đốt cháy.
Chẳng lẽ thật sự thất bại rồi sao? Ngay cả bước đầu tiên của kế hoạch cũng không làm nổi?
Ánh nắng trên đỉnh đầu quá chói, khiến ý thức của Nghê Tễ bắt đầu mơ hồ.
Rõ ràng đã có biết bao người chết, đổ biết bao nhiêu máu, vậy mà Thần số mệnh vẫn không chịu rọi chút ánh sáng may mắn nào cho anh.
Lẽ ra anh nên hiểu từ sớm – số mệnh chỉ mỉm cười với những kẻ đứng trên đỉnh Bạch Tháp.
Giá như… có thể uống một ngụm nước.
Anh biết, vào lúc này mà còn nghĩ đến chuyện hoang đường như vậy là không nên.
Nhưng cơ thể lại không chịu nghe theo. Càng cố kìm nén, khát vọng càng trỗi dậy mãnh liệt, câu nói ấy cứ xoay vòng trong đầu.
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
