TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1

Đã nhiều ngày không mưa, mặt trời thiêu đốt treo cao giữa bầu trời, ánh nắng chói chang rọi xuống những bức tường đất nện, hong khô bề mặt thành một lớp bụi mỏng. Gió nhẹ cuốn theo bụi cát mịn như phấn, lơ lửng trong không khí rồi dính lên da của người qua lại.

“Cái mùi mồ hôi nồng nặc của đám lính gác này…” La Y đưa khăn lụa che mũi, khom người chui qua cổng vòm, vừa đi vừa càu nhàu: “Nơi này bẩn không chịu được, tôi ghét nhất là phải đến Cơ quan Quân quản.”

Bên trên cổng vòm đất vàng treo tấm biển cũ kỹ ghi dòng chữ “Cơ quan Quân quản”. Vừa bước qua, phía sau là một bãi huấn luyện rộng lớn phủ bụi xám xịt, lính gác đi lại tấp nập. Một bên sân có màn hình điện tử đang phát thứ gì đó, rất đông người vây xem.

La Y đi men theo lối đi gỗ phía bên kia, vừa đi vừa dặn dò người bên cạnh: “Chúng ta chỉ đến làm thủ tục, hoàn tất rồi về. Nếu họ đưa ra yêu cầu gì khiến cô không thích, cứ phớt lờ là được.”

Người đi sau nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, xem như đã nghe.

Đó là một cô gái còn rất trẻ, khoác trên mình bộ đồng phục tinh xảo đặc biệt của Học viện Dẫn đường thuộc Bạch Tháp. Váy dài màu ngà dệt gấm, sơ mi lụa trắng thêu chỉ vàng, viền váy xếp tầng ren mịn, khẽ đung đưa theo từng bước đi.

Cô lặng lẽ bước trong nắng, khuôn mặt dịu dàng như đóa hoa hàm tiếu đẫm sương sớm, vóc người mảnh mai, làn da trắng như sứ, nổi bật lạ thường giữa bãi huấn luyện bụi bay mù trời.

Một Dẫn đường được nuôi lớn trong tầng tầng lớp lớp bảo vệ nơi tòa Bạch Tháp cao vυ"t kia.

Những lính gác đi ngang qua ai nấy đều trở nên lúng túng.

Tiếng xì xào bàn tán râm ran, ánh mắt tò mò len lén liếc nhìn. Mấy gã thô kệch đang trần trụi nửa người vì trời nóng cũng lặng lẽ khoác lại áo khoác buộc ở hông. Giọng nói vốn ồn ào cũng theo bản năng mà hạ thấp xuống.

Vài câu nói rời rạc vang tới:

“Nghe chưa? Chính là cô ta… cái Dẫn đường đó đấy.”

“Bị lính gác kết đôi hủy hôn ước hả?”

“Các ông nghĩ xem… tôi có cơ hội không nhỉ… hề hề…”

“Còn lâu nhé, cậu là cấp mấy? Dẫn đường bây giờ hiếm như vàng đấy.”

“Không mơ được à… dù sao cũng chẳng ai cần…”

“…”

La Y nghe mà trong bụng tức tối.

“Dẫn đường thế này mà còn chê, cái tên Giang Dương Sóc kia đúng là đầu óc có vấn đề rồi.” Nghĩ vậy, ánh mắt hắn nhìn Lâm Uyển cũng không tránh khỏi mang theo vài phần thương hại. “Tội nghiệp con bé, chắc cú sốc lớn quá nên mới đăng ký đi làm cái nghề nguy hiểm như thám hiểm khu ô nhiễm. Tội nghiệp thật.”

3

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.