TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9: Chuyện quá khứ

Thanh Vũ khó chịu mà đi thẳng ra ngoài cửa mà quên mất là bữa này người trả tiền phải là cậu. Tiêu Mặc đưa thẻ cho nhân viên thanh toán xong liền đuổi theo cậu ra đến lán xe.

"Làm như chạy maraton mà đi nhanh vậy."

Lúc này Thanh Vũ mới chịu dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Mặc.

"Tôi chỉ mau chóng muốn rời khỏi không muốn nhìn thấy hai cái con người kia nữa. Tức chết tôi rồi!"

"Vô duyên vô cớ vô bàn người khác ăn còn bày đặt diễn phim cẩu lương nữa, mất cả ngon."

Tiêu Mặc dùng giọng điệu nhẹ nhàng an ủi cậu.

"Thôi kệ đi, bọn họ là như vậy mà, chấp làm gì. Lên xe thôi chúng ta đi về."

Thanh Vũ dù chưa thoả mãn nhưng cũng ngồi lên xe.

Trên đường đi Thanh Vũ bảo Tiêu Mặc dừng xe ở cửa hàng cho cậu mua ít đồ. Một lúc sau Tiêu Mặc thấy cậu đi ra trên tay xách theo mấy lon bia, Tiêu Mặc không khỏi thắc mắc nhìn cậu.

"Cậu mua bia về làm gì?"

"Mua về để uống chứ làm gì."

"Nhưng sao tự nhiên lại muốn uống?"

Thanh Vũ hậm hực đáp:

"Nãy bị bọn họ làm phiền tâm trạng ăn uống chưa đã nên giờ về tôi phải uống bù."

Tiêu Mặc tuy cũng thấy Tử Kiêu và Tiểu Du làm vậy có hơi quá nhưng cũng chưa đến mức để Thanh Vũ phải thù hằn như thế này chứ.

Về đến phòng Thanh Vũ để túi bia lên bàn xong liền kêu Tiêu Mặc ra ngồi uống cùng mình.

"Sao tôi lại phải uống cùng cậu."

Thanh Vũ vỗ vai Tiêu Mặc rồi đẩy cho anh một lon bia đã bật nắp.

"Uống một mình thì làm gì còn vui. Cậu uống một lon thôi cũng được, tôi không bắt cậu uống nhiều."

Sau đó Tiêu Mặc liền được chứng kiến cảnh Thanh Vũ nốc bia như uống nước lã. Anh cũng không ngờ cậu có thể uống khoẻ như vậy, bảo sao thấy nhiều lần cậu đi chơi rất hiếm khi anh nhìn thấy Thanh Vũ trong tình trạng say. Nhưng dù sao uống nhiều quá cũng không tốt. Tiêu Mặc cầm lấy lon bia từ tay Thanh Vũ.

"Cậu uống cũng nhiều rồi đừng uống nữa."

"Thế này đã nhằm nhò gì với tôi. Mau đưa đây."

Thanh Vũ giật lại lon bia từ tay Tiêu Mặc rồi lại tiếp tục uống.

"Cậu biết tại sao tôi lại khó chịu với bọn họ như vậy không?"

"Đương nhiên là không."

Thanh Vũ liền bật cười.

"Đúng rồi, tôi không kể thì làm sao cậu biết được. Thật ra trước khi độc thân như hiện tại thì tôi cũng đã từng yêu đương. Tôi với bạn gái tôi cũng thuộc kiểu tình yêu học đường nhẹ nhàng thôi, quen nhau từ cấp 3 và rồi tôi tỏ tình, cô ấy đồng ý thế là bắt đầu yêu nhau. Cậu đừng nghĩ tôi suốt ngày chơi game mà nghĩ ngày xưa tôi cũng học dốt nhá! No no."

"Để bây giờ các cậu được gặp tôi ở đây là quá trình học tập vất vả của tôi đấy. Cô ấy học không tốt bằng tôi nên tôi cũng dành thời gian để kèm cô ấy từng chút, giúp cô ấy cải thiện những môn kém. Những hôm học về muộn, ăn ngoài đường, bọn tôi cũng từng tình cảm thắm thiết như bọn họ vậy. Trời không phụ công sức cố gắng của bọn tôi, tôi đỗ vào đây còn cô ý đỗ vào trường điện ảnh."

"Tạm xa nhau một thời gian để sửa soạn cho việc nhập học. Trong thời gian đó bọn tôi vẫn có liên lạc nhưng tôi cảm thấy việc cô ấy phản hồi ngày càng thưa thớt dần đi nhưng lúc ý tôi cũng không nghĩ nhiều. Cho đến lúc việc nhập học đã ổn định, tôi mới bí mật ra trườn cô ấy để tạo bất ngờ nhưng cậu biết tôi thấy gì không..."

Tiêu Mặc dường như đã mường tượng ra một kết quả.

"Cô ta đang đi với người khác."

Thanh Vũ bỗng im lặng không nói gì sau đó liền oà khóc.

"Huhu... Chính là như vậy, cô ta tay trong tay đi với một chàng trai khác còn cười nói vui vẻ. Nhừng gì tôi chuẩn bị lúc ấy như biến tôi thành một trò hề ở đấy."

"Rõ ràng tôi đã đối xử rất tốt với người ta nhưng tại sao... tại sao tôi vẫn bị phản bội như vậy?"

Tiêu Mặc đưa cho Thanh Vũ mấy tờ khăn giấy.

"Không trách cậu được. Con người khi chán yêu rồi thì thiếu gì lí do để chia tay. Không còn tình cảm với nhau nữa thì kết thúc sớm để đỡ dày vò nhau."

Thấy Thanh Vũ vẫn cứ khóc, mấy tờ khăn giấy cũng đã ướt nhẹp. Một tay anh vỗ vỗ lưng xoa dịu cậu một tay lấy bịch giấy lại gần cậu.

"Bị phản bội trong tình cảm thì thôi đi... ít ra trong trắng của tôi vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng vừa bữa trước tôi đã bị người ta lấy nốt sự trong trắng ấy rồi."

Tiêu Vũ nghe xong liền giữ chặt lấy vai Thanh Vũ vội vàng tra hỏi.

"Mất trong trắng là sao? Cậu nói rõ ra cho tôi xem nào."

Thanh Vũ vừa mới ngớt khóc được một tí thì bị Tiêu Mặc tra hỏi như vậy nước mắt lại tiếp tục trào ra.

"Huhu... Cậu nhớ cái đợt tôi bị đau hông không? Tất cả là từ hôm liên hoan xong tôi bị người ta lôi về khách sạn qua đêm. Huhu..."

Tiêu Mặc hiểu luôn cái qua đêm đấy là gì. Bảo sao mấy hôm sau Thanh Vũ suốt ngày than đau hông tới mức còn không trèo lên được giường. Anh cũng không ngờ đến rằng cậu lại bị người ta cưỡng bức.

"Cậu có biết người qua đêm với cậu là ai không?"

Thanh Vũ ấm ức nhìn Tiêu Mặc.

"Nếu tôi mà biết được tôi đã xé xác cậu ta ra thành trăm mảnh rồi."

Tiêu Mặc nhìn chằm chằm cậu truy hỏi tiếp.

"Ở khách sạn nào? Tầng nào? Phòng bao nhiêu?"

Có chết Thanh Vũ cũng không quên đi được địa điểm, nơi mà cậu đã bị cướp mất sự trong trắng của mình. Sau khi Thanh Vũ khai báo rõ ràng ra cậu liền cảm thấy lực đạo của Tiêu Mặc giữ vai cậu lại càng mạnh. Cậu bị Tiêu Mặc siết đến có phần đau.

"Ah... Cậu đang làm tôi đau đấy."

"Xin lỗi xin lỗi."

Tiêu Mặc nghe vậy liền buông tay ra sau đó đứng dậy thu dọn đống vỏ lon không cho Thanh Vũ uống tiếp nữa.

"Uống thế đủ rồi. Mau đi ngủ đi."

1

0

4 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.