0 chữ
Chương 23
Chương 20: Khởi đầu của sóng gió
"Hôm qua cậu với Tử Kiêu là đi đâu?"
Thanh Vũ mới đầu nghe còn tưởng mình đang nghe nhầm. Cậu không ngờ điều mà Tiêu Mặc muốn hỏi lại là như vậy.
"Sao cậu lại muốn hỏi cái này?"
Tiêu Mặc hơi cau mày đáp:
"Cậu nói coi tôi là bạn thân thiết mà vậy thì cậu đừng có giấu chứ."
"Thì cũng có gì đâu. Tử Kiêu rủ tôi đi chơi rồi bọn tôi đến rạp chiếu phim xem, xem xong thì về phòng."
Tiêu Mặc lại tiếp tục hỏi:
"Tại sao Tử Kiêu tự nhiên lại rủ cậu đi chơi?"
Thanh Vũ cảm giác bản thân nhưng đang bị tra khảo vậy, đang chơi trò phạm nhân với quản ngục hay gì vậy.
"Cậu ấy thấy tôi ở nhà suốt rồi nên rủ đi chơi cho khuây khoả thôi."
"Thật là chỉ như vậy?"
Thanh Vũ cảm thấy Tiêu Mặc có vẻ như không tin tưởng cậu cho lắm. Tự nhiên hỏi một loạt như vậy xong cậu cũng thành thật khai báo rồi mà vẫn còn nghi ngờ cậu. Lòng tự trọng của cậu chính thức bị tổn thương.
"Cậu không tin thì thôi."
Thanh Vũ hờn dỗi quay mặt đi, không muốn nói chuyện tiếp với Tiêu Mặc nữa. Tiêu Mặc thấy vậy liền hiểu anh nói câu vừa rồi có hơi không đúng, nhìn biểu hiện này của cậu chắc là nói thật rồi.
"Xin lỗi. Tôi nói câu vừa rồi có hơi không đúng."
"Hứ."
Quăng lại một tiếng tỏ vẻ mình đã dỗi thật rồi Thanh Vũ liền xốc cặp lên bước đi về phía cửa lớp. Tiêu Mặc cũng là kẻ thức thời, biết mình có lỗi cũng vội vàng đuổi theo dỗ dành cậu.
"Để chuộc lỗi thì tôi dẫn cậu đi ăn nhé. Trưa nay bạn học Lâm Thanh Vũ muốn ăn gì nào?"
Sáng nay Thanh Vũ ăn hơi ít nên bây giờ đã bắt đầu đói rồi. Nghe thấy từ "ăn" của Tiêu Mặc bụng cậu dường như còn muốn réo ầm hơn nữa.
"Đồ nướng. Cậu bao."
Thanh Vũ cũng không phải kiểu sĩ diện, vì đồ ăn với tiền bạc, cậu có thể sẵn sàng gạt mặt mũi sang một bên. Huống chi lại là lúc mà cậu đang đói như này.
Đến khi ăn Tiêu Mặc mới chốt hạ một câu cuối cùng.
"Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho cậu. Cậu dây dưa với ai cũng được nhưng tuyệt đối không thể là Tử Kiêu, hai người chỉ có thể làm bạn bè bình thường."
Thanh Vũ đang tận hưởng miếng thịt một cách ngon lành thì nghe xong suýt nghẹn cả thịt ở cổ. Cậu ho khụ khụ mấy cái rồi cầm ly nước lên uống.
"Cậu đang nói cái gì đấy? Sao cậu lại có thể nghĩ tôi dây dưa với trai được vế?"
Tiêu Mặc thản nhiên đáp:
"Chính câu hôm liên hoan đã hùng hồn kêu đổi gu, chuyển sang yêu trai mà."
Giây phút ấy Thanh Vũ có thể là chết đứng luôn. Cậu không nghĩ ra được hôm ý say xong cậu đã phun ra những cái gì nữa. Một đứa trai thẳng như cậu lại ở trước mặt ba thằng bạn cùng phòng tuyên bố là mình không còn thẳng. Còn đâu mặt mũi nữa.
"Mấy cậu thực sự tin à?"
Tiêu Mặc thong thả gật đầu rồi tiếp tục thưởng thức phần ăn của mình.
"Hôm đấy cậu còn hỏi từng người một bọn tôi rằng có thấy cậu giống thụ không nữa đấy."
Leng keng.
Dao nĩa trên tay Thanh Vũ đã rơi xuống như đang chứng minh cho cú sốc hiện tại mà Thanh Vũ phải chịu. Hồn vía cậu như đã bay đến tận đâu chì còn lại thân xác trống rỗng với vẻ mặt không còn chút sức sống.
Tiêu Mặc không ngờ sự thật lại khiến Thanh Vũ bàng hoàng đến như vậy. Nhìn thế nào anh cũng thấy buồn cười nhưng lại không dám cười bởi anh biết bây giờ anh mà cười là dỗ cậu đến mệt. Tiêu Mặc xua xua tay trước mặt Thanh Vũ.
"Còn sống không?"
"Tôi bây giờ chỉ muốn có một cái lỗ để chui xuống ngay lập tức thôi."
Bây giờ Thanh Vũ có trốn lên núi thì khỉ nó cũng đuổi cậu về, chứ nhục như này chỗ nào chứa nổi cậu. Giờ cậu đã biết sao Tiêu Mặc lại cấm cậu đυ.ng chạm vào đồ uống có cồn trong hai tháng rồi.
Tiêu Mặc nhẹ nhàng gặp một miếng cá đã nướng chín để vào bát Thanh Vũ rồi an ủi.
"Yêu con trai cũng không tệ đâu, cậu có thể thử..."
Thanh Vũ lúc ấy vẫn còn chưa hết sang chấn tâm lí nên không có nhận ra giọng điệu của Tiêu Mặc khi nói câu đấy hoàn toàn không giống bình thường. Nhưng lúc ý Thanh Vũ không còn đủ tỉnh táo để nhận ra sự mơ hồ và ám muội trong lời nói ấy. Và Thanh Vũ càng không thể nào ngờ được từ giây phút này trở đi cuộc sống cậu chính thức sẽ bị đảo lộn rất nhiều thứ.
Thanh Vũ mới đầu nghe còn tưởng mình đang nghe nhầm. Cậu không ngờ điều mà Tiêu Mặc muốn hỏi lại là như vậy.
"Sao cậu lại muốn hỏi cái này?"
Tiêu Mặc hơi cau mày đáp:
"Cậu nói coi tôi là bạn thân thiết mà vậy thì cậu đừng có giấu chứ."
"Thì cũng có gì đâu. Tử Kiêu rủ tôi đi chơi rồi bọn tôi đến rạp chiếu phim xem, xem xong thì về phòng."
Tiêu Mặc lại tiếp tục hỏi:
"Tại sao Tử Kiêu tự nhiên lại rủ cậu đi chơi?"
Thanh Vũ cảm giác bản thân nhưng đang bị tra khảo vậy, đang chơi trò phạm nhân với quản ngục hay gì vậy.
"Cậu ấy thấy tôi ở nhà suốt rồi nên rủ đi chơi cho khuây khoả thôi."
"Thật là chỉ như vậy?"
Thanh Vũ cảm thấy Tiêu Mặc có vẻ như không tin tưởng cậu cho lắm. Tự nhiên hỏi một loạt như vậy xong cậu cũng thành thật khai báo rồi mà vẫn còn nghi ngờ cậu. Lòng tự trọng của cậu chính thức bị tổn thương.
Thanh Vũ hờn dỗi quay mặt đi, không muốn nói chuyện tiếp với Tiêu Mặc nữa. Tiêu Mặc thấy vậy liền hiểu anh nói câu vừa rồi có hơi không đúng, nhìn biểu hiện này của cậu chắc là nói thật rồi.
"Xin lỗi. Tôi nói câu vừa rồi có hơi không đúng."
"Hứ."
Quăng lại một tiếng tỏ vẻ mình đã dỗi thật rồi Thanh Vũ liền xốc cặp lên bước đi về phía cửa lớp. Tiêu Mặc cũng là kẻ thức thời, biết mình có lỗi cũng vội vàng đuổi theo dỗ dành cậu.
"Để chuộc lỗi thì tôi dẫn cậu đi ăn nhé. Trưa nay bạn học Lâm Thanh Vũ muốn ăn gì nào?"
Sáng nay Thanh Vũ ăn hơi ít nên bây giờ đã bắt đầu đói rồi. Nghe thấy từ "ăn" của Tiêu Mặc bụng cậu dường như còn muốn réo ầm hơn nữa.
"Đồ nướng. Cậu bao."
Thanh Vũ cũng không phải kiểu sĩ diện, vì đồ ăn với tiền bạc, cậu có thể sẵn sàng gạt mặt mũi sang một bên. Huống chi lại là lúc mà cậu đang đói như này.
"Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho cậu. Cậu dây dưa với ai cũng được nhưng tuyệt đối không thể là Tử Kiêu, hai người chỉ có thể làm bạn bè bình thường."
Thanh Vũ đang tận hưởng miếng thịt một cách ngon lành thì nghe xong suýt nghẹn cả thịt ở cổ. Cậu ho khụ khụ mấy cái rồi cầm ly nước lên uống.
"Cậu đang nói cái gì đấy? Sao cậu lại có thể nghĩ tôi dây dưa với trai được vế?"
Tiêu Mặc thản nhiên đáp:
"Chính câu hôm liên hoan đã hùng hồn kêu đổi gu, chuyển sang yêu trai mà."
Giây phút ấy Thanh Vũ có thể là chết đứng luôn. Cậu không nghĩ ra được hôm ý say xong cậu đã phun ra những cái gì nữa. Một đứa trai thẳng như cậu lại ở trước mặt ba thằng bạn cùng phòng tuyên bố là mình không còn thẳng. Còn đâu mặt mũi nữa.
Tiêu Mặc thong thả gật đầu rồi tiếp tục thưởng thức phần ăn của mình.
"Hôm đấy cậu còn hỏi từng người một bọn tôi rằng có thấy cậu giống thụ không nữa đấy."
Leng keng.
Dao nĩa trên tay Thanh Vũ đã rơi xuống như đang chứng minh cho cú sốc hiện tại mà Thanh Vũ phải chịu. Hồn vía cậu như đã bay đến tận đâu chì còn lại thân xác trống rỗng với vẻ mặt không còn chút sức sống.
Tiêu Mặc không ngờ sự thật lại khiến Thanh Vũ bàng hoàng đến như vậy. Nhìn thế nào anh cũng thấy buồn cười nhưng lại không dám cười bởi anh biết bây giờ anh mà cười là dỗ cậu đến mệt. Tiêu Mặc xua xua tay trước mặt Thanh Vũ.
"Còn sống không?"
"Tôi bây giờ chỉ muốn có một cái lỗ để chui xuống ngay lập tức thôi."
Bây giờ Thanh Vũ có trốn lên núi thì khỉ nó cũng đuổi cậu về, chứ nhục như này chỗ nào chứa nổi cậu. Giờ cậu đã biết sao Tiêu Mặc lại cấm cậu đυ.ng chạm vào đồ uống có cồn trong hai tháng rồi.
Tiêu Mặc nhẹ nhàng gặp một miếng cá đã nướng chín để vào bát Thanh Vũ rồi an ủi.
"Yêu con trai cũng không tệ đâu, cậu có thể thử..."
Thanh Vũ lúc ấy vẫn còn chưa hết sang chấn tâm lí nên không có nhận ra giọng điệu của Tiêu Mặc khi nói câu đấy hoàn toàn không giống bình thường. Nhưng lúc ý Thanh Vũ không còn đủ tỉnh táo để nhận ra sự mơ hồ và ám muội trong lời nói ấy. Và Thanh Vũ càng không thể nào ngờ được từ giây phút này trở đi cuộc sống cậu chính thức sẽ bị đảo lộn rất nhiều thứ.
1
0
3 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
