TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 16: Ngã cầu thang

Kết cục cho một đêm uống thì uống hết mình hôm sau gánh hậu quả hết hồn. Từ lúc ngủ dậy Thanh Vũ đã cảm thấy bản thân có gì đó không ổn rồi nhưng cậu chỉ nghĩ đơn giản là do hôm qua uống nhiều quá nên hôm nay còn mệt thôi. Nhưng khi lên lớp ngồi học được một ca Thanh Vũ cảm thấy cậu thật sự không thể trụ nổi nữa. Bụng cậu quặn lại cần phải có chỗ giải quyết.

Thanh Vũ đành phải xin giảng viên ra ngoài để cậu còn đi giải quyết "nỗi đau". Tầng bọn cậu đang học nhà vệ sinh đang hỏng nên Thanh Vũ đành phải cố gắng vác xác lên tầng trên để sử dụng.

Thanh Vũ cũng có thể ngờ ngợ đoán ra sao cậu lại bị đau bụng sau một bữa tối ăn cả đồ chín, đồ sống lẫn lộn rồi nốc một đống rượu như vậy không đau bụng mới là lạ. Lần này là cậu chừa hẳn, cậu thề một tháng tới tuyệt đối sẽ không đυ.ng vào một ly rượu bia nào cả.

Sau khi giải quyết xong, Thanh Vũ bước ra khỏi phòng vệ sinh với khuôn mặt vẫn còn tái nhợt, cả người không còn một tí sức sống nào cả. Thanh Vũ cả người rã rời mà lết từng bước ra cầu thang. Không biết là vì còn đau nên bị choáng mà trong lúc Thanh Vũ lơ là một chút liền bước trượt cầu thang mà lăn từ trên xuống bậc nghỉ giữa hai đoạn cầu thang.

Rầm.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh đến Thanh Vũ cũng không ngờ đến chuyện vừa xảy ra với cậu. Đến lúc Thanh Vũ hoàn hồn lại thì đã thấy bản thân đang nằm sõng soài trên mặt đất. Cậu cử động chân tay muốn đứng dậy...

"Ui da đau."

Thanh Vũ không kìm được mà rít lên một tiếng. Cậu hoảng hốt nhìn chân mình. Đừng bảo với cậu làm vừa đang lành lặn mà ngã một phát đã thành gãy chân rồi chứ. Thanh Vũ cố gắng lắm cũng chỉ có thể ngồi dậy không tài nào đứng lên nổi.

"Đã đau bụng thì thôi giờ lại còn què quật nữa."

Thanh Vũ khóc không ra nước mắt, chỉ có thể trách chính cậu ăn chơi phê pha cho lắm rồi giờ thành ra thế này. Thanh Vũ chờ mong xem có ai đi vào không để nhờ giúp đỡ nhưng tiếc thay bây giờ đang trong ca học nên chẳng có ai cả. Hơn nữa bình thường mọi người di chuyển thang máy là chính nên thang bộ ít người dùng lại còn thiết kế thêm cửa ở mỗi đầu cầu thang nên gần như là sẽ khó để có ai phát hiện ra cậu.

Thanh Vũ không khỏi chửi thề một tiếng trách số cậu quá xui. May sao cậu bình thường đi đâu cũng đều để điện thoại trong túi. Thanh Vũ vội vàng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tiêu Mặc và Tử Kiêu nhưng đợi mãi mà không thấy phản hồi. Thanh Vũ bực bội liền trước tiếp gọi cho hai người.

"Máy hiện tại đang bận."

"Không thể kết nối...."

Một người không gọi được thì thôi lại còn đến cả hai người vào cũng một lúc. Thanh Vũ sắp tức điên lên rồi.

Thanh Vũ nào có biết Tử Kiêu đêm qua thức trắng không ngủ được nên hôm nay vừa đến lớp là anh ngủ một mạch thậm chí để tránh đị phá hỏng giấc ngủ Tử Kiêu còn tắt chuông điện thoại. Tiêu Mặc thì cũng không hơn kém là bao, bình thường khi anh học bài đều sẽ để điện thoại ở chế độ không làm phiền để còn tập trung học. Chỉ khi nào học xong Tiêu Mặc mới mở lại điện thoại.

Đang đau khổ thì Thanh Vũ nhớ ra là hôm nay Lục Nghị không phải đi học. Như vớ được cọng rơm cuối cùng, Thanh Vũ vội vàng gọi điện thoại cho Lục Nghị. Điện thoại kêu lên một lúc rồi cũng bắt máy.

"Alo."

"Alo, Lục Nghị à?"

""Ừ, làm sao."

"Huhu. Mau đến trường cứu tôi. Tôi ngã cầu thang xong giờ không đi được nữa."

"Cậu đang ở chỗ nào!"

"Cầu thang tầng 4, toà nhà bọn tôi học. Mau đến nhanh đi. Huhu."

Lục Nghị nghe xong thì tắt mắt rồi lập tức rời khỏi kí túc xá chạy đến toà nhà mà nhóm Thanh Vũ đang học. Không có thời gian chờ đợi thang máy Lục Nghị trực tiếp chạy cầu thang bộ lên tầng 4. Vừa vào đến cầu thang tầng 4, Lục Nghị đã nhìn thấy Thanh Vũ mặt mày nhợt nhạt ngồi dựa vào tường.

"Cậu đi đừng kiểu gì để mà thành ra nông nỗi này hả!"

Thanh Vũ không ngờ vừa đến Lục Nghị đã trách móc cậu như vậy.

"Hôm qua làm loạn chưa đủ đến hôm nay lại tiếp tục ngã cầu thang. Cậu thấy cuộc đời này yên ổn quá hả!"

Sống chung cũng lâu nhưng Thanh Vũ hiếm khi thấy Lục Nghị tức giận đến như vậy. Sắc mặt Lục Nghị trông hung dữ vô cùng. Cậu có chút xấu hổ mà cúi gằm đầu xuống không dám nhìn Lục Nghị.

Lục Nghị thấy cậu như vậy cũng không nói gì nữa mà ngồi xuống xem xét qua cái chân của cậu đang bắt đầu sưng đỏ. Lục Nghị xoay người lại lưng hướng về phía Thanh Vũ.

"Leo lên! Tôi cõng cậu ra xe, chúng ta đi bệnh viện."

1

0

4 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.