TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9: Tình cờ gặp

Nghe mẹ mình nói về nhà Yến Lạc như thế, tôi thật sự muốn cãi lại “người ta khác hẳn mẹ”, nhưng lời ra tới miệng lại thôi, dù sao cũng cãi không lại.

Bữa trưa hôm nay ngoài món chân giò hầm lạc của mẹ Yến, những món khác toàn là đồ hôm qua hâm lại.

Vừa ngồi xuống, đũa đầu tiên tôi gắp chân giò, mẹ nói tôi tham ăn, chẳng có tiền đồ.

Tức thì hết cả hứng ăn.

Bố thấy mặt tôi sa sầm liền nói: “Chân giò bổ dưỡng lại đẹp da. Hơn nữa tay nghề mẹ Yến Lạc nấu ăn còn ngon hơn anh, con thích thì cứ để con ăn.”

Nói rồi, ông gắp thêm cho tôi một miếng: “Con gái ngoan, ăn nhiều vào.”

Mẹ tìm không ra cớ mắng tôi nữa thì quay sang nhớ chị: “Không biết trưa nay Tiểu Huân ăn gì. Khó khăn lắm mới về một chuyến, lại đi vội thế, tôi còn chưa kịp nhìn kỹ con bé. Nó dạo này gầy đi, công việc bận rộn đến vậy sao…”

Tôi cúi đầu gặm chân giò, mặc kệ tiếng lải nhải.

Bà ấy đối xử với tôi và chị khác nhau một trời một vực, nói không buồn là giả.

Nhiều lúc tôi còn nghi bà không phải mẹ ruột của tôi.

Nhưng chuyện này tôi không dám hỏi. Vì trước đây tôi đã hỏi rồi.

Đó là hồi tôi học cấp hai, mẹ dẫn chị đi mua váy mới, còn đưa váy cũ cho tôi. Tôi tức quá, khóc nói bà ấy là mẹ kế.

Bà ấy nghe xong thì nước mắt đầm đìa, còn khóc dữ hơn cả tôi.

Mẹ mắng tôi là đồ vong ân, nói mình cực khổ nuôi tôi khôn lớn, bỏ lỡ thăng chức, hao phí thanh xuân, vậy mà tôi lại không biết cảm ơn, còn bảo bà là mẹ kế. Nếu tôi thấy bà xấu, thì để bố tôi tìm cho tôi một người mẹ khác.

Bố cũng mắng tôi, bảo tôi làm mẹ buồn.

Đó là lần bố nghiêm khắc với tôi. Sau đó tuy ông có dẫn tôi đi mua một chiếc váy mới, nhưng từ ấy tôi chẳng còn hứng thú với quần áo mới nữa, dù có nghi ngờ cũng không dám nói mẹ là mẹ kế.

Ăn xong rửa bát, nhìn đồng hồ cũng gần đến giờ vào trường tự học buổi chiều.

Vì trời quá lạnh, tuần sau tôi vẫn sẽ ở lại ký túc xá, như vậy buổi sáng tiết kiệm được thời gian đi lại, có thể ngủ thêm một chút.

Bố vừa giúp tôi xếp quần áo cho tuần sau, vừa dặn: “Ở trường nhất định phải ăn uống đầy đủ, đừng để mình đói. Nếu ở trường không có món con muốn ăn, thì gọi điện, bố sẽ mang tới. Trời trở lạnh rồi, mang thêm một bộ đồ giữ nhiệt nhé? Đừng quên mang theo túi sưởi tay…”

Ông còn định nhét thêm một cái chăn phủ chân vào ba lô, tôi vội kéo khóa túi lại: “Được rồi bố! Đừng nhét nữa, nhiều thế này con không mang nổi đâu. Bố cho con ít đồ ăn vặt là được.”

Bố nói: “Bố chuẩn bị sẵn rồi, để ở bên ghế sô pha, lát con đi thì mang theo.”

Nhân lúc mẹ không có ở đây, tôi ghé sát nói nhỏ: “Bố cho con thêm ít tiền tiêu vặt nữa nha.”

Bố cười, lấy điện thoại gửi cho tôi một bao lì xì: “Năm mươi tệ đủ không?”

Tôi nhận ngay như gà mổ thóc: “Quá đủ! Cảm ơn Daddy!”

Tuy thẻ cơm ở trường đã nạp đầy tiền, nhưng con gái mà, thỉnh thoảng vẫn muốn mua mấy thứ như kẹp tóc, tạp chí, tiểu thuyết. Hoặc sau khi tan học tối, nhà ăn đóng cửa rồi mà lại muốn đi ăn khuya với bạn bè, trong tay không thể không có chút tiền mặt.

Trường cách nhà tôi chỉ hai khu dân cư, bố định xách túi đưa tôi đi, nhưng tôi từ chối: “Có chút đồ thế này con tự xách được. Bố còn phải rán đồ mang sang nhà Yến Lạc mà, đừng quên.”

Bố: “Yên tâm, không quên đâu. Gà và tôm ướp sẵn trong tủ lạnh rồi, lát nữa về rán cũng được. Sau này con vào đại học, đi làm rồi, bố gặp con lại càng ít, chỉ có bây giờ là còn được nói chuyện với con nhiều hơn một chút.”

Nghe vậy, ngực tôi chợt nhói lên: “Con biết rồi ạ.”

Hai bố con đi ra cửa, mẹ cũng bước ra tiễn, đưa túi đồ ăn vặt cho bố tôi, vẫn câu nói muôn thuở dành cho tôi: “Vào trường nhớ học cho tốt.”

“Vâng, con đi đây.”

Mẹ chỉ hờ hững phất tay.

Xuống lầu, bố bắt đầu khuyên nhủ.

Ông nhìn ra tôi vẫn còn để bụng chuyện với mẹ, liền kiên nhẫn nói rằng bao năm qua mẹ nuôi tôi và chị cũng rất vất vả, việc nhà chất chồng, lại đang trong thời kỳ mãn kinh nên tính tình khó tránh khỏi nóng nảy.

Ông còn nói: “Mẹ con tuy miệng nghiêm khắc với con, nhưng thực ra là vì tốt cho con thôi, sau này con làm cha mẹ sẽ hiểu. Tất nhiên đôi khi cách nói của bà ấy cũng chưa hay, bố sẽ nhắc bà ấy. Con cũng đừng lúc nào cũng cãi lại, người trong nhà phải biết nhường nhịn lẫn nhau.”

Tôi đáp: “Vâng…”

Ngoài chuyện thiên vị chị, mẹ cũng chưa từng làm gì quá đáng với tôi. Không giận thì thôi, chứ cứ giận mãi cũng mệt.

Bố vỗ vai tôi, vừa định dắt tôi qua đường thì một chiếc xe bất ngờ dừng lại bên cạnh.

Kính xe hạ xuống, Cư Diên ngồi ghế lái, nghiêng mặt chào: “Chú, Liên Hạ.”

4

0

2 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.