0 chữ
Chương 6
Chương 1: Đưa bạn trai về ra mắt
Chị gái tôi, Liên Huân, từ nhỏ đã là học sinh ưu tú.
Khi còn đi học, chị ấy từ trường trọng điểm cấp quận thi lên trường trọng điểm cấp thành phố, rồi dễ dàng đỗ vào một trường Song nhất lưu* hàng đầu tại Đế Đô.
(*Song nhất lưu: Tên gọi chung trong hệ thống giáo dục Trung Quốc, chỉ những trường đại học trọng điểm được nhà nước đầu tư. Thường là những trường top đầu như Thanh Hoa, Bắc Đại.)
Sau khi tốt nghiệp, chị ấy đến làm tại một công ty thuộc top 500 toàn cầu, không những được coi trọng trong công việc mà còn chinh phục được anh tổ trưởng dự án, tuổi trẻ tài cao.
Hiện tại dù chỉ mới đi làm được nửa năm, nhưng có thể xem là thành công mỹ mãn, tình cảm với bạn trai tổ trưởng cũng ổn định.
Hôm nay là lễ Giáng Sinh, chị gái đưa bạn trai về nhà ra mắt.
Vừa gặp mặt, người đàn ông bề ngoài xuất chúng, phong thái nho nhã, còn mang theo một đống quà gặp mặt liền nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt từ bố mẹ tôi.
Đây là lần đầu tiên bạn trai chị đến nhà chúng tôi, nhưng lại không phải lần đầu chúng tôi gặp mặt.
Trước đó mẹ tôi từng cử tôi đi thăm dò lý lịch của anh ta nên tôi mặt dày đi theo chị gái ăn chực mấy bữa cơm.
Chắc anh ta cũng đoán được mục đích của tôi nên cư xử với tôi rất chu đáo và lịch sự, sau mỗi bữa ăn còn gọi thêm cho tôi ly trà sữa hay bánh pudding gì đó.
Tôi không thể nói là thích, vì ánh mắt của người đàn ông này rất lãnh đạm, biểu cảm cũng ít, giống như chẳng quan tâm đến điều gì, với chị gái tôi cũng không có cái dáng vẻ dính nhau của các cặp đôi đang yêu đương cuồng nhiệt.
Nhưng tôi cũng không thể nói là ghét, vì chị gái tôi từ trước đến nay vốn dĩ cũng là người lạnh nhạt như hoa cúc, hai người họ ở chung một chỗ đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Mà dù sao người là do chị gái tôi chọn, chắc cũng không thể quá tệ, tôi liền nói đỡ vài câu trước mặt mẹ, xem như xứng đáng với những gì anh ta đã tiếp đãi tôi.
Quà gặp mặt được mang vào từng chuyến, rất nhanh đã chất đầy phòng khách.
Mẹ tôi vừa mừng vừa trách: “Ây da, Cư Diên, cháu đến chơi là được rồi còn mang theo nhiều đồ như vậy, thật là lãng phí quá.”
Cư Diên chính là tên của anh ta.
Cư Diên hơi cụp mắt xuống, xem như đáp lại sự khách sáo của mẹ tôi rồi đưa cho bà một hộp quà, vừa nhìn đã đoán được là rất đắt tiền.
“Dì, đây là quà cháu tặng dì. Chúc dì Giáng Sinh vui vẻ.”
“Cái đứa trẻ này...” Mẹ tôi vừa khách sáo vừa mở quà rồi kêu lên một tiếng kinh ngạc: “Ôi chao! Cái này đắt quá rồi!”
Cư Diên tặng cho mẹ tôi một chuỗi vòng cổ ngọc trai thiên nữ.
Chuỗi vòng cổ này mẹ tôi đã ao ước từ nhiều năm nay mà vẫn chưa nỡ mua, một chuỗi có thể bằng tiền lương cả năm của bà.
Khi còn đi học, chị ấy từ trường trọng điểm cấp quận thi lên trường trọng điểm cấp thành phố, rồi dễ dàng đỗ vào một trường Song nhất lưu* hàng đầu tại Đế Đô.
(*Song nhất lưu: Tên gọi chung trong hệ thống giáo dục Trung Quốc, chỉ những trường đại học trọng điểm được nhà nước đầu tư. Thường là những trường top đầu như Thanh Hoa, Bắc Đại.)
Sau khi tốt nghiệp, chị ấy đến làm tại một công ty thuộc top 500 toàn cầu, không những được coi trọng trong công việc mà còn chinh phục được anh tổ trưởng dự án, tuổi trẻ tài cao.
Hiện tại dù chỉ mới đi làm được nửa năm, nhưng có thể xem là thành công mỹ mãn, tình cảm với bạn trai tổ trưởng cũng ổn định.
Hôm nay là lễ Giáng Sinh, chị gái đưa bạn trai về nhà ra mắt.
Đây là lần đầu tiên bạn trai chị đến nhà chúng tôi, nhưng lại không phải lần đầu chúng tôi gặp mặt.
Trước đó mẹ tôi từng cử tôi đi thăm dò lý lịch của anh ta nên tôi mặt dày đi theo chị gái ăn chực mấy bữa cơm.
Chắc anh ta cũng đoán được mục đích của tôi nên cư xử với tôi rất chu đáo và lịch sự, sau mỗi bữa ăn còn gọi thêm cho tôi ly trà sữa hay bánh pudding gì đó.
Tôi không thể nói là thích, vì ánh mắt của người đàn ông này rất lãnh đạm, biểu cảm cũng ít, giống như chẳng quan tâm đến điều gì, với chị gái tôi cũng không có cái dáng vẻ dính nhau của các cặp đôi đang yêu đương cuồng nhiệt.
Nhưng tôi cũng không thể nói là ghét, vì chị gái tôi từ trước đến nay vốn dĩ cũng là người lạnh nhạt như hoa cúc, hai người họ ở chung một chỗ đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Quà gặp mặt được mang vào từng chuyến, rất nhanh đã chất đầy phòng khách.
Mẹ tôi vừa mừng vừa trách: “Ây da, Cư Diên, cháu đến chơi là được rồi còn mang theo nhiều đồ như vậy, thật là lãng phí quá.”
Cư Diên chính là tên của anh ta.
Cư Diên hơi cụp mắt xuống, xem như đáp lại sự khách sáo của mẹ tôi rồi đưa cho bà một hộp quà, vừa nhìn đã đoán được là rất đắt tiền.
“Dì, đây là quà cháu tặng dì. Chúc dì Giáng Sinh vui vẻ.”
“Cái đứa trẻ này...” Mẹ tôi vừa khách sáo vừa mở quà rồi kêu lên một tiếng kinh ngạc: “Ôi chao! Cái này đắt quá rồi!”
Cư Diên tặng cho mẹ tôi một chuỗi vòng cổ ngọc trai thiên nữ.
4
0
2 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
