TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 44
Chương 44: Tốt nhất vẫn là im lặng

Đợi chị tôi tắm xong, bố cũng đã nấu xong bữa sáng.

Sau tết, đây là lần đầu tiên cả nhà chúng tôi cùng nhau ngồi ăn cơm, tuy không khí vẫn căng thẳng, nhưng ít ra chị gái cũng đáp lại lời bố mẹ, chỉ là vẫn không nói chuyện với tôi.

Nhưng điều này cũng không sao, chỉ cần chị trở lại bình thường là tôi vui rồi.

Ăn xong, mẹ tôi giục chị uống thuốc, tôi và bố vào bếp dọn dẹp.

Tranh thủ lúc này, tôi thấp giọng nói với bố: “Bố, nếu chị có hỏi chuyện chiếc vòng phỉ thúy, bố cứ nói là đã trả lại cho anh Cư Diên rồi nha.”

Bố hỏi: “Tại sao?”

“Bố đừng hỏi mà! Nói chung tuyệt đối không thể để chị biết vòng vẫn còn ở chỗ con, chiều nay con sẽ đem đi trả.”

“Lại đi tìm cậu ta?” Bố tôi nhíu mày: “Liên Hạ, con vẫn là đừng nên liên lạc với Cư Diên nhiều quá, chị con còn chưa hết giận, nếu để con bé biết sẽ lại khó chịu. Hay để bố mang trả nhé?”

“Sao cũng được ạ, về nhà con sẽ đưa vòng lại cho bố, bố nhớ mang trả nha.”

Mẹ tôi từ phòng chị đi ra, thấy hai bố con tôi đang thì thầm thì lập tức đi vào hỏi: “Lại rì rầm chuyện gì đấy?”

Bố tôi vốn không giỏi ứng phó tình huống bất ngờ, chỉ “À” một tiếng rồi đứng hình.

Tôi vội nặn ra nụ cười: “Không có gì đâu mẹ, chỉ là muốn hỏi bao giờ mẹ về nhà.”

Bố tôi lúc này mới bắt kịp nhịp: “À, đúng, đúng, bao giờ em về nhà? Dù gì Tiểu Huân vẫn còn xin nghỉ bệnh, hay là đưa con bé về luôn, bên này bếp nhỏ quá, về nhà anh có thể nấu cho con nhiều món bổ dưỡng hơn.”

“Cũng được, về thì về.” Mẹ chìa tay ra với bố: “Vậy dây chuyền của tôi đâu?”

Bố lau tay, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp trang sức.

Mẹ tôi lấy sợi dây chuyền ra, vừa hài lòng ngắm nghía, sẵn liếc tôi một cái.

Tôi ngoan ngoãn cúi đầu: “Mẹ, con xin lỗi, con không nên giật đứt dây chuyền của mẹ, sau này con không dám nữa.”

“Hừ.”

Mẹ tôi xoay người đi tìm gương.

Tôi và bố liếc nhau một cái, cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tốt quá rồi, không bị đánh cũng không bị mắng.

Mẹ tôi đeo dây chuyền lên, tinh thần phấn chấn lên rõ ràng. Bà đi đi lại lại trong nhà, giọng nói cũng cao hơn, bắt bẻ cái này cái kia, thực sự không có gì để nói thì lại bắt tôi ra để càu nhàu vài câu.

Bố tôi bảo mẹ nói nhỏ chút, với lại đừng vội đeo dây chuyền, lỡ để chị tôi thấy lại nhớ tới chuyện buồn.

Mẹ tôi miệng thì bảo: “Anh lo chuyện bao đồng vừa thôi.” nhưng sau đó vẫn tháo dây chuyền xuống.

Bận rộn xong việc bếp núc, bố mẹ cùng khuyên chị tôi về nhà nhưng chị từ chối: “Bệnh cảm của con đã khá hơn nhiều rồi, mai còn phải đi làm, hôm nay nghỉ ở nhà là được, bố mẹ đừng lo.”

Mẹ: “Sao phải vội đi làm thế? Xin nghỉ thêm mấy hôm, dưỡng cho khỏe hẳn rồi hãy đi. Về nhà thì bố mẹ còn tiện chăm sóc con, con không về thì bố con phải chạy đi chạy lại nấu cơm.”

Chị ấy bất đắc dĩ đáp: “Vậy thì đừng để bố đến nữa, ở đây mua đồ hay gọi đồ ăn đều rất tiện, con muốn ăn gì cũng mua được. Mẹ cũng về đi, mẹ xem điện thoại với xem TV ồn quá, ảnh hưởng con nghỉ ngơi.”

Sắc mặt mẹ tôi hơi khó chịu, ngụy biện: “Không phải mẹ lo cho con sao! Ngồi yên một chỗ mẹ lại thấy khó chịu, mẹ thương con khổ cực…”

Bà vừa nói vừa thấy tôi và bố đang nhìn mình đầy nghi ngờ thì lập tức quay lại công kích: “Nhìn cái gì! Chẳng phải đều là hai người gây họa à!”

Tôi và bố vội gật đầu: “Phải, phải…”

Chuyện mẹ ồn ào xem TV thì liên quan gì đến chúng tôi chứ?

Nhưng tất nhiên, với người mẹ chanh chua này thì không thể nói lý được, tốt nhất vẫn là bố con tôi im lặng mà nhận tội.

6

0

3 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.