0 chữ
Chương 24
Chương 24: Món quà Cư Diên tặng
Tôi như một cái máy làm bài, chạy lờ đờ cho đến đêm giao thừa, ngày nào cũng đối mặt với đống đề và tài liệu, nhìn đến phát ngán.
Tối giao thừa, chị tôi cũng về nhà.
Chị bận ở công ty đến tận sáu giờ, lúc về ngoài phố đã rộn ràng tiếng pháo.
Mẹ tôi vừa thấy chị ấy liền cười tươi ngay, hỏi sao Cư Diên không tới.
Chị nói: “Anh ấy về nhà ăn cơm tất niên. Sáng mai mười giờ chúng ta đến khách sạn Kim Cảng gặp mặt, uống trà sáng. À, đây là quà anh ấy gửi tặng mọi người.”
Mẹ tôi rõ ràng rất vui: “Thằng bé này sao lúc nào cũng khách sáo thế! Trời ơi, khăn quàng Cashmere, lại hàng Úc nữa chứ, tặng cho mẹ à? Ôi chao, làm nó tốn kém quá…”
Chị tôi bỗng hỏi: “Tiểu Hạ đâu mẹ?”
“Nó ở trong phòng học bài.”
Chị có chút không đành lòng khuyên: “Mẹ, học cũng đâu cần lúc nào cũng dán mặt vào bàn, Tết nhất tới rồi, cho em nó nghỉ một chút đi.”
Bố tôi cũng phụ họa: “Đúng đó, Tiểu Hạ vừa được nghỉ đã bị bà ấy nhốt trong phòng, ngay cả tiễn nhà Yến Lạc ra sân bay cũng không được. Con bé ngoài miệng không nói, chứ trong lòng chắc buồn lắm…”
Bà ấy nghe vậy liền quát lên: “Nó tự mình không cố gắng, thi không tốt còn trách tôi quản nghiêm à? Tôi không phải cũng vì nó sao? Nếu là con cái nhà khác, ông nghĩ tôi sẽ quản chắc? Thôi, ai đi gọi nó ra đi, sắp ăn sủi cảo xem Gala rồi.”
Nghe vậy, tôi như được đặc xá, nhưng vẫn nhanh chóng làm ra vẻ đang chăm chú học.
Bố đến gõ cửa gọi: “Tiểu Hạ?”
Tôi nói: “Vào đi.”
Ông đẩy cửa, vui vẻ nói với tôi: “Đừng viết nữa, mẹ cho con ra ngoài rồi, chị con cũng đã về.”
Ra ngoài, tôi thấy mẹ đang đứng trước tấm gương tường ngắm cái khăn mới.
Tôi cúi đầu lễ phép chào “Mẹ”, bà như thái hậu ban ân, nói: “Cư Diên cũng mua quà cho mày, đi mà xem đi.”
“Vâng.”
Tôi đến bên chị, khẽ gọi: “Chị." Rồi ngồi xuống, nhận hộp quà từ tay chị.
Chiếc hộp vuông vức, không lớn, bọc giấy gói quà, nhìn chẳng có gì đặc biệt, nhưng mở ra thì bên trong lại là một chiếc vòng ngọc phỉ thúy.
Mẹ vẫn nhìn tôi qua gương, thấy vòng ngọc liền nhanh chóng sải bước tới hỏi chị tôi: “Sao thế này? Sao nó lại là vòng ngọc? Có phải con đưa nhầm quà của mẹ với nó không?”
Vừa nhìn thấy chiếc vòng ngọc, tôi cũng tưởng là tặng nhầm.
Con gái tuổi tôi, ai lại đeo vòng ngọc phỉ thúy như thế này?
Nhưng vừa nghe mẹ nói vậy, tôi lập tức đeo vào ngay, còn cố ý giơ tay lên cho chị tôi xem: “Chị nhìn này, không to không nhỏ, vừa khít luôn.”
Mẹ tôi ngồi bên cạnh chị, tháo khăn quàng Cashmere trên cổ xuống, giục chị hỏi xem Cư Diên có phải đưa nhầm quà không.
Chị tôi rõ ràng cũng không biết Cư Diên mua gì cho chúng tôi, nên lúc này chị cũng hơi ngạc nhiên: “Không nhầm đâu… anh ấy nói hộp to là tặng cho mẹ, hộp nhỏ là cho Tiểu Hạ.”
Tối giao thừa, chị tôi cũng về nhà.
Chị bận ở công ty đến tận sáu giờ, lúc về ngoài phố đã rộn ràng tiếng pháo.
Mẹ tôi vừa thấy chị ấy liền cười tươi ngay, hỏi sao Cư Diên không tới.
Chị nói: “Anh ấy về nhà ăn cơm tất niên. Sáng mai mười giờ chúng ta đến khách sạn Kim Cảng gặp mặt, uống trà sáng. À, đây là quà anh ấy gửi tặng mọi người.”
Mẹ tôi rõ ràng rất vui: “Thằng bé này sao lúc nào cũng khách sáo thế! Trời ơi, khăn quàng Cashmere, lại hàng Úc nữa chứ, tặng cho mẹ à? Ôi chao, làm nó tốn kém quá…”
Chị tôi bỗng hỏi: “Tiểu Hạ đâu mẹ?”
“Nó ở trong phòng học bài.”
Chị có chút không đành lòng khuyên: “Mẹ, học cũng đâu cần lúc nào cũng dán mặt vào bàn, Tết nhất tới rồi, cho em nó nghỉ một chút đi.”
Bà ấy nghe vậy liền quát lên: “Nó tự mình không cố gắng, thi không tốt còn trách tôi quản nghiêm à? Tôi không phải cũng vì nó sao? Nếu là con cái nhà khác, ông nghĩ tôi sẽ quản chắc? Thôi, ai đi gọi nó ra đi, sắp ăn sủi cảo xem Gala rồi.”
Nghe vậy, tôi như được đặc xá, nhưng vẫn nhanh chóng làm ra vẻ đang chăm chú học.
Bố đến gõ cửa gọi: “Tiểu Hạ?”
Tôi nói: “Vào đi.”
Ông đẩy cửa, vui vẻ nói với tôi: “Đừng viết nữa, mẹ cho con ra ngoài rồi, chị con cũng đã về.”
Ra ngoài, tôi thấy mẹ đang đứng trước tấm gương tường ngắm cái khăn mới.
Tôi cúi đầu lễ phép chào “Mẹ”, bà như thái hậu ban ân, nói: “Cư Diên cũng mua quà cho mày, đi mà xem đi.”
Tôi đến bên chị, khẽ gọi: “Chị." Rồi ngồi xuống, nhận hộp quà từ tay chị.
Chiếc hộp vuông vức, không lớn, bọc giấy gói quà, nhìn chẳng có gì đặc biệt, nhưng mở ra thì bên trong lại là một chiếc vòng ngọc phỉ thúy.
Mẹ vẫn nhìn tôi qua gương, thấy vòng ngọc liền nhanh chóng sải bước tới hỏi chị tôi: “Sao thế này? Sao nó lại là vòng ngọc? Có phải con đưa nhầm quà của mẹ với nó không?”
Vừa nhìn thấy chiếc vòng ngọc, tôi cũng tưởng là tặng nhầm.
Con gái tuổi tôi, ai lại đeo vòng ngọc phỉ thúy như thế này?
Nhưng vừa nghe mẹ nói vậy, tôi lập tức đeo vào ngay, còn cố ý giơ tay lên cho chị tôi xem: “Chị nhìn này, không to không nhỏ, vừa khít luôn.”
Mẹ tôi ngồi bên cạnh chị, tháo khăn quàng Cashmere trên cổ xuống, giục chị hỏi xem Cư Diên có phải đưa nhầm quà không.
4
0
2 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
