0 chữ
Chương 22
Chương 22: Đối xử như phạm nhân
Cậu ấy nhìn tôi với vẻ thương hại: “Hay để mẹ tôi nói với bố mẹ cậu một tiếng nhé? Chị Huân đính hôn chứ có phải cậu đâu, cậu không đi thì có sao chứ?”
Tôi khẽ lắc đầu: “Không đi lại bị họ nói ra nói vào. Cảm ơn cậu, Yến Lạc, nhưng mà bỏ đi. Dịp Tết vé máy bay cũng đắt lắm, nhà cậu kiếm tiền cũng không dễ dàng gì. Sau này khi tôi có tiền, chúng ta sẽ cùng đi chơi, muốn đi đâu thì đi, lúc đó chẳng ai quản được.”
Yến Lạc thở dài: “Được rồi, để tôi mang quà lưu niệm về cho cậu.”
Mấy cô bạn nghe nói cậu ấy sắp đi nước ngoài liền ùa tới, lúc này thi nhau nói chen: “Yến Lạc, người nghe cũng phải có phần đấy nhé, tôi cũng muốn quà!”
“Tôi cũng muốn! Cậu không được thiên vị đâu nha!”
“Đúng đó, Liên Hạ có thì bọn tôi cũng phải có!”
Yến Lạc bất đắc dĩ: “Biết rồi, các tiểu thư.”
Nguyên Tố ngồi bên cạnh cắm cúi ăn cơm, muốn quà nhưng lại ngại nói.
Tôi thấy dáng vẻ ấm ức của cô ấy liền mở miệng hộ: “Này, còn quà của Nguyên Tố nữa, đừng quên đấy!”
Yến Lạc giơ tay làm dấu OK.
Nguyên Tố xấu hổ huých nhẹ tôi một cái.
Bàn ăn tràn ngập không khí rộn rã. Tôi lại cúi đầu, gảy gảy cơm trong bát.
Tôi thật sự rất muốn đi Mỹ cùng gia đình Yến Lạc, nhưng không thể rồi.
...
Tuy không được đi Mỹ, nhưng cũng chẳng ngăn được mẹ tôi lấy chuyện này ra mắng.
Tối thứ Bảy tuần này, vừa về đến nhà, mẹ đã chặn tôi ngay cửa, liệt kê đủ thứ tội tuần trước, nào là trước mặt người ngoài to tiếng với bà, đẩy ngã chị, ngủ lại nhà chị, gây phiền toái cho chị và Cư Diên, rồi còn mơ mộng hão huyền đòi theo nhà họ Yến ra nước ngoài…
Thêm nữa, tuần này thi giữa kỳ tôi tụt một hạng, càng thêm tội không thể tha.
Mắng đến cuối, bà ấy còn tuyên bố hủy hết mọi quyền ra ngoài và tiền tiêu vặt của tôi, nghỉ đông ngoài mấy ngày Tết đi thăm họ hàng, mỗi ngày phải ở nhà làm bài, “tu tâm” cho tử tế.
Bố tôi định khuyên, cũng bị mắng lây: “Ông bớt làm người tốt đi! Nó là cái đứa không biết rút kinh nghiệm, phải thường xuyên gõ cho tỉnh mới chịu học! Thi đại học là chuyện cả đời, bây giờ không lo thì bao giờ lo? Không đỗ được trường tốt thì sau này việc tử tế cũng chẳng tìm nổi, đến lúc đó đừng nói nuôi bố mẹ, có khi còn quay về ăn bám chúng ta đấy!”
Những lời mắng mỏ này mẹ tôi lúc nào cũng lặp lại, nhưng dù nghe bao nhiêu lần, tôi vẫn không thể quen nổi.
Mắt tôi đỏ hoe đứng yên đó, bà thấy vậy càng bực: “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, rảnh thì sao không làm thêm mấy đề bài?”
Nói xong, bà ấy quay người về phòng, bỏ lại một câu: “Cứ nhìn thấy mày là tao lại thấy bực.”
Mẹ đi rồi, bố mới áy náy và thương xót vỗ vai tôi: “Tiểu Hạ…”
“Không có gì đâu, bố.” Tôi tránh tay ông, đi về phòng mình: “Con đi làm bài đây.”
Ông vội nói: “Khuya rồi, đừng làm nữa, bố nấu cho con chút gì ăn…”
“Con không đói.” Tôi đóng cửa lại.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình.
Tôi trải tài liệu ra, vừa viết vừa rơi nước mắt, nhưng vẫn cố không khóc thành tiếng.
Tại sao lại phải đối xử với tôi như phạm nhân?
Mẹ chẳng lẽ không có chút sai nào sao?
Tại sao tôi lại không sinh ra ở nhà họ Yến?
Nhà họ Yến có thể nhận nuôi tôi không?
Vừa hay tên tôi và Yến Lạc đều có bộ “thảo” ở đầu — Yến Lạc, Yến Hạ, nhìn qua cứ như người một nhà…
Càng nghĩ càng buồn, cuối cùng khóc đến mệt, tôi gục xuống bàn ngủ lúc nào không hay.
Tôi khẽ lắc đầu: “Không đi lại bị họ nói ra nói vào. Cảm ơn cậu, Yến Lạc, nhưng mà bỏ đi. Dịp Tết vé máy bay cũng đắt lắm, nhà cậu kiếm tiền cũng không dễ dàng gì. Sau này khi tôi có tiền, chúng ta sẽ cùng đi chơi, muốn đi đâu thì đi, lúc đó chẳng ai quản được.”
Yến Lạc thở dài: “Được rồi, để tôi mang quà lưu niệm về cho cậu.”
Mấy cô bạn nghe nói cậu ấy sắp đi nước ngoài liền ùa tới, lúc này thi nhau nói chen: “Yến Lạc, người nghe cũng phải có phần đấy nhé, tôi cũng muốn quà!”
“Tôi cũng muốn! Cậu không được thiên vị đâu nha!”
“Đúng đó, Liên Hạ có thì bọn tôi cũng phải có!”
Yến Lạc bất đắc dĩ: “Biết rồi, các tiểu thư.”
Tôi thấy dáng vẻ ấm ức của cô ấy liền mở miệng hộ: “Này, còn quà của Nguyên Tố nữa, đừng quên đấy!”
Yến Lạc giơ tay làm dấu OK.
Nguyên Tố xấu hổ huých nhẹ tôi một cái.
Bàn ăn tràn ngập không khí rộn rã. Tôi lại cúi đầu, gảy gảy cơm trong bát.
Tôi thật sự rất muốn đi Mỹ cùng gia đình Yến Lạc, nhưng không thể rồi.
...
Tuy không được đi Mỹ, nhưng cũng chẳng ngăn được mẹ tôi lấy chuyện này ra mắng.
Tối thứ Bảy tuần này, vừa về đến nhà, mẹ đã chặn tôi ngay cửa, liệt kê đủ thứ tội tuần trước, nào là trước mặt người ngoài to tiếng với bà, đẩy ngã chị, ngủ lại nhà chị, gây phiền toái cho chị và Cư Diên, rồi còn mơ mộng hão huyền đòi theo nhà họ Yến ra nước ngoài…
Thêm nữa, tuần này thi giữa kỳ tôi tụt một hạng, càng thêm tội không thể tha.
Bố tôi định khuyên, cũng bị mắng lây: “Ông bớt làm người tốt đi! Nó là cái đứa không biết rút kinh nghiệm, phải thường xuyên gõ cho tỉnh mới chịu học! Thi đại học là chuyện cả đời, bây giờ không lo thì bao giờ lo? Không đỗ được trường tốt thì sau này việc tử tế cũng chẳng tìm nổi, đến lúc đó đừng nói nuôi bố mẹ, có khi còn quay về ăn bám chúng ta đấy!”
Những lời mắng mỏ này mẹ tôi lúc nào cũng lặp lại, nhưng dù nghe bao nhiêu lần, tôi vẫn không thể quen nổi.
Mắt tôi đỏ hoe đứng yên đó, bà thấy vậy càng bực: “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, rảnh thì sao không làm thêm mấy đề bài?”
Mẹ đi rồi, bố mới áy náy và thương xót vỗ vai tôi: “Tiểu Hạ…”
“Không có gì đâu, bố.” Tôi tránh tay ông, đi về phòng mình: “Con đi làm bài đây.”
Ông vội nói: “Khuya rồi, đừng làm nữa, bố nấu cho con chút gì ăn…”
“Con không đói.” Tôi đóng cửa lại.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình.
Tôi trải tài liệu ra, vừa viết vừa rơi nước mắt, nhưng vẫn cố không khóc thành tiếng.
Tại sao lại phải đối xử với tôi như phạm nhân?
Mẹ chẳng lẽ không có chút sai nào sao?
Tại sao tôi lại không sinh ra ở nhà họ Yến?
Nhà họ Yến có thể nhận nuôi tôi không?
Vừa hay tên tôi và Yến Lạc đều có bộ “thảo” ở đầu — Yến Lạc, Yến Hạ, nhìn qua cứ như người một nhà…
Càng nghĩ càng buồn, cuối cùng khóc đến mệt, tôi gục xuống bàn ngủ lúc nào không hay.
4
0
2 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
