TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 20: Tác dụng phụ của thuốc

Tôi lấy điện thoại ra, thấy chị gái nhắn nói chị đã xin phép nghỉ bệnh cho tôi với giáo viên, lại nói công ty tăng ca, sẽ bận nên về rất muộn, nói tôi muốn ăn gì thì gọi đồ ngoài, ăn xong nhớ uống thuốc.

Phía dưới còn kèm theo một phong bao lì xì, chắc là để tôi thanh toán tiền đồ ăn.

Tôi không nhận lì xì, mà gửi cho chị một ảnh động ôm bó hoa hồng, báo là tôi đã biết.

Ngủ gần nửa ngày, bụng tôi quả thật có hơi đói, tôi vào bếp tìm đồ ăn, đồng thời trả lời tin nhắn hỏi thăm của Yến Lạc và Nguyên Tố.

Bố cũng nhắn tin tới, ông không trách mắng, chỉ nói hôm nay mẹ tôi đã khóc rất lâu, lại bảo tôi cứ ở nhà chị nghỉ ngơi cho tốt.

Bên dưới cũng kèm một phong bao lì xì, ghi chú: [Tiểu Hạ phải vui vẻ].

Mũi tôi cay cay, đáp lại: [Cảm ơn bố.]

Bố lập tức gọi điện tới, vừa nghe máy đã nói một tràng:

“Chị con nói con bị sốt, giờ thấy khá hơn chưa? Con đã ăn gì chưa? Có uống thuốc không…”

Tôi nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, bố đừng lo. Ngày mai con đi thẳng tới trường, tuần sau sẽ về nhà.”

“Vậy cũng được. Tiểu Hạ… chuyện hôm nay bố đã nghe Tiểu Huân kể rồi, mẹ con cũng có chỗ không đúng, bố thay bà ấy xin lỗi con, con đừng giận.”

"Không sao đâu bố.”

“Ừ, con nhận lì xì đi, muốn ăn gì thì mua.”

Cúp máy xong, tôi nhận bao lì xì của bố.

Ban đầu tôi định tìm tạm thứ gì đó trong bếp ăn cho đỡ tốn tiền, ai ngờ nhà của chị tôi thật sự không có lấy một hạt gạo, tôi đành gọi đồ ăn ngoài, vừa đợi vừa làm bài tập trắc nghiệm.

Dù thành tích của tôi bình thường, nhưng cũng không thể để mấy ngàn vạn người kia dễ dàng vượt qua được.

Thí sinh thi đại học chính là thảm vậy đó, lúc nào cũng lo lắng, bi bệnh cũng không dám lơ là.

Trên bàn có mấy hộp thuốc mà Cư Diên mua, tôi nhìn qua, thấy đều có tác dụng phụ là gây buồn ngủ. Bảo sao vừa rồi tôi lại buồn ngủ đến vậy, còn ngủ mê man đến mức gặp ác mộng.

Tôi không dám uống nữa, ngày mai còn phải đi học, suốt ngày buồn ngủ thì học hành sao nổi.

Tôi dùng app đồ ăn đặt thêm hai hộp thuốc hạ sốt không gây buồn ngủ.

Ăn xong tôi uống thuốc rồi tắm nước nóng, sau đó ngủ một giấc ngon lành, đến nỗi chị tôi về lúc nào tôi cũng chẳng hay.

Hôm sau, chị gọi tôi dậy.

Tôi còn tưởng mình ngủ quên, ai ngờ nhìn đồng hồ thì thấy chị dậy còn sớm hơn báo thức của tôi.

Sáng sớm, chị trông tiều tụy, dưới mắt còn có quầng thâm nhạt.

Thấy chị gái như mệt thế, tôi rất xót: “Chị, hôm qua mấy giờ chị mới về? Ngủ có ngon không?”

Chị rửa mặt xong, gọn gàng búi tóc, vừa soi gương vừa đánh phấn che khuyết điểm: “Ngủ được ba bốn tiếng thôi. Gần đây làm dự án, tăng ca hơi nhiều, làm xong mới có thể nghỉ. Em mau đi rửa mặt đi, lát nữa chị đưa em xuống mua bữa sáng, em bắt taxi đến trường nhé, chị không tiễn được đâu.”

Thời gian của chị rất quý, tôi cũng không dám làm chậm trễ, vội vàng thay đồ rửa mặt.

Khi rời nhà, tôi phát hiện mấy hộp thuốc hạ sốt trên bàn đã biến mất.

Những hộp thuốc đó là Cư Diên mua, còn thuốc tôi mua thì vẫn còn trong túi.

Là chị tôi đã cất đi sao?

4

0

2 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.