0 chữ
Chương 17
Chương 17: Không cần bà ấy làm mẹ nữa
Tôi lập tức bừng tỉnh, mở to mắt ngồi bật dậy, tim đập thình thịch vì hoảng sợ.
Mẹ giận đùng đùng đứng cạnh giường.
Bà thật sự kéo chăn của tôi.
Hơi ấm trên người bị mất hết, lại vì bị dọa tỉnh nên đầu tôi đau nhói, cơn giận bùng lên, tôi quát thẳng vào bà: “Mẹ bị thần kinh à! Con không có giả vờ ngủ! Sao lại kéo chăn của con!”
Mẹ thấy tôi dám chống lại bà thì lại càng giận hơn.
“Mày lúc nào thì ngủ trưa? Hễ bảo học là lại giả vờ ngủ để trốn, chẳng tự giác chút nào. Cứ thế này thì làm sao thi đỗ đại học được? Nếu mày có được một nửa sự chăm chỉ của chị mày thì đã chẳng đến nỗi thành cái loại thành tích nửa vời chẳng ra sao, khiến người ta phải lo lắng…”
Lại nữa rồi! Lại nói tôi không bằng chị!
Tôi sụp đổ, nhảy xuống giường, hét lên với bà: “Mẹ thích chị như vậy, sao còn sinh ra đứa rác rưởi vô dụng như con làm gì! Con học không giỏi, chẳng có chút sở trường nào, ngày nào cũng làm mẹ tức giận. Mẹ còn đứng đó làm gì, mau bóp chết con đi!”
Nói rồi tôi ngẩng cổ ra: “Mau ra tay đi! Giờ mẹ không gϊếŧ con, thì đừng trách con sau này chọc mẹ tức chết!”
Mẹ tôi hoàn toàn không ngờ tôi lại phát điên như vậy. Môi bà run rẩy, nhìn tôi như nhìn quái vật. Ngây ra một lúc, bà bất ngờ tát tôi một cái.
Tát xong, chính bà lại khóc trước.
Hay thật, người bị đánh là tôi còn chưa khóc, mà người đánh lại khóc trước.
Khóc cái gì chứ? Người ấm ức phải là tôi đây này!
Tôi hất mạnh bà ấy ra, không ngoái đầu lại, lao thẳng ra ngoài.
Vừa chạy đến phòng khách, tôi va mạnh vào một người, làm người đó loạng choạng.
Là chị tôi, chị còn chưa đi, bị tôi đυ.ng ngã xuống đất kêu “á” một tiếng.
Có người bước tới đỡ chị.
Là Cư Diên, anh cũng chưa đi.
Tôi đứng sững tại chỗ, đầu óc rối loạn.
Tôi cứ tưởng hai người họ đi rồi nên mẹ mới mắng mỏ tôi như vậy.
Nhưng giờ thì hay rồi, dáng vẻ tôi gào thét điên loạn, nước mắt nước mũi tèm lem đều bị họ nhìn thấy hết.
Mẹ tôi sao lại thế, sao nhất định phải bắt tôi mất mặt trước mọi người…
Vì cuộc cãi vã có liên quan tới chị nên khi được đỡ dậy, chị cũng không trách tôi hấp tấp, chỉ hơi khó xử nhìn tôi.
An ủi người khác vốn không phải sở trường của chị tôi, chị ấy cũng không biết trong tình huống này nên nói gì.
Mẹ tôi nghe tiếng động thì từ phòng đi ra, thấy cảnh này liền biết tôi đã va ngã chị gái, lập tức tới xem chị ấy có bị thương không, sau đó quay sang mắng tôi: “Liên Hạ! Sao lại trút giận lên chị mày? Chị mày có làm gì mày đâu! Mau xin lỗi chị đi!”
Chị tôi hơi ngập ngừng, kéo tay mẹ: “Mẹ, con không sao, đừng nói Tiểu Hạ nữa…”
“Con đừng xen vào! Đều do bố con nuông chiều nó nên nó mới chẳng có chút giáo dưỡng nào, hôm nay mẹ nhất định phải bắt nó nhận sai xin lỗi con!”
Bà ấy che chở chị tôi như gà mẹ đang bảo vệ gà con, còn ánh mắt khi nhìn tôi lại không khác gì đang nhìn kẻ thù.
Nhìn cảnh mẹ con hai người họ tình thâm như thế, tôi chẳng buồn nói gì, chỉ hít mũi, lau nước mắt, cúi đầu chạy ra khỏi nhà.
Tôi không cần bà ấy làm mẹ tôi nữa!
Thang máy kẹt ở tầng ba, mãi không xuống, tiếng mắng chửi của mẹ từ trong nhà vọng ra rõ mồn một.
Nào là không biết tiến bộ, vừa tham ăn vừa lười làm, cãi cha mẹ, hoang phí tiền bạc…
Tôi như phát điên, ấn liên tục mấy lần nút thang máy, vẫn không nhúc nhích.
Được rồi, mày không động thì tao động!
Tôi vừa mở cửa thoát hiểm thì Cư Diên từ nhà chạy ra, nắm lấy cổ tay tôi: “Liên Hạ.”
Tôi hất mạnh tay anh ra: “Đi đi! Đừng xen vào chuyện của em!”
Anh sợ làm tôi bị thương nên chủ động buông tay.
Lúc này tôi mới bình tĩnh lại đôi chút, Cư Diên đâu có làm gì sai, tôi không thể trút giận lên anh được.
Tôi quay mặt đi, không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình, nhưng vừa mở miệng thì tiếng nấc nghẹn ngào không sao dừng lại được: “Em… em qua nhà Yến Lạc… không phải chạy lung tung… em sẽ… nói với bố…”
Lời còn chưa dứt, một chiếc áo khoác còn vương hơi ấm phủ lên người tôi.
Tôi ngây ra một lúc, bây giờ mới cảm thấy lạnh.
Trời chỉ tầm năm sáu độ, tôi mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng manh, chân đi dép lê, từ đầu tới chân lạnh cóng, chỉ có mặt là nóng rát vì vừa bị đánh, dù nước mắt đã khô hết lần này đến lần khác, vẫn còn bỏng rát.
Tự dưng tôi thấy ấm ức vô cùng, túm lấy áo khoác của Cư Diên, ngồi thụp xuống đất, òa khóc.
Mẹ giận đùng đùng đứng cạnh giường.
Bà thật sự kéo chăn của tôi.
Hơi ấm trên người bị mất hết, lại vì bị dọa tỉnh nên đầu tôi đau nhói, cơn giận bùng lên, tôi quát thẳng vào bà: “Mẹ bị thần kinh à! Con không có giả vờ ngủ! Sao lại kéo chăn của con!”
Mẹ thấy tôi dám chống lại bà thì lại càng giận hơn.
“Mày lúc nào thì ngủ trưa? Hễ bảo học là lại giả vờ ngủ để trốn, chẳng tự giác chút nào. Cứ thế này thì làm sao thi đỗ đại học được? Nếu mày có được một nửa sự chăm chỉ của chị mày thì đã chẳng đến nỗi thành cái loại thành tích nửa vời chẳng ra sao, khiến người ta phải lo lắng…”
Lại nữa rồi! Lại nói tôi không bằng chị!
Tôi sụp đổ, nhảy xuống giường, hét lên với bà: “Mẹ thích chị như vậy, sao còn sinh ra đứa rác rưởi vô dụng như con làm gì! Con học không giỏi, chẳng có chút sở trường nào, ngày nào cũng làm mẹ tức giận. Mẹ còn đứng đó làm gì, mau bóp chết con đi!”
Mẹ tôi hoàn toàn không ngờ tôi lại phát điên như vậy. Môi bà run rẩy, nhìn tôi như nhìn quái vật. Ngây ra một lúc, bà bất ngờ tát tôi một cái.
Tát xong, chính bà lại khóc trước.
Hay thật, người bị đánh là tôi còn chưa khóc, mà người đánh lại khóc trước.
Khóc cái gì chứ? Người ấm ức phải là tôi đây này!
Tôi hất mạnh bà ấy ra, không ngoái đầu lại, lao thẳng ra ngoài.
Vừa chạy đến phòng khách, tôi va mạnh vào một người, làm người đó loạng choạng.
Là chị tôi, chị còn chưa đi, bị tôi đυ.ng ngã xuống đất kêu “á” một tiếng.
Có người bước tới đỡ chị.
Là Cư Diên, anh cũng chưa đi.
Tôi đứng sững tại chỗ, đầu óc rối loạn.
Tôi cứ tưởng hai người họ đi rồi nên mẹ mới mắng mỏ tôi như vậy.
Mẹ tôi sao lại thế, sao nhất định phải bắt tôi mất mặt trước mọi người…
Vì cuộc cãi vã có liên quan tới chị nên khi được đỡ dậy, chị cũng không trách tôi hấp tấp, chỉ hơi khó xử nhìn tôi.
An ủi người khác vốn không phải sở trường của chị tôi, chị ấy cũng không biết trong tình huống này nên nói gì.
Mẹ tôi nghe tiếng động thì từ phòng đi ra, thấy cảnh này liền biết tôi đã va ngã chị gái, lập tức tới xem chị ấy có bị thương không, sau đó quay sang mắng tôi: “Liên Hạ! Sao lại trút giận lên chị mày? Chị mày có làm gì mày đâu! Mau xin lỗi chị đi!”
Chị tôi hơi ngập ngừng, kéo tay mẹ: “Mẹ, con không sao, đừng nói Tiểu Hạ nữa…”
“Con đừng xen vào! Đều do bố con nuông chiều nó nên nó mới chẳng có chút giáo dưỡng nào, hôm nay mẹ nhất định phải bắt nó nhận sai xin lỗi con!”
Nhìn cảnh mẹ con hai người họ tình thâm như thế, tôi chẳng buồn nói gì, chỉ hít mũi, lau nước mắt, cúi đầu chạy ra khỏi nhà.
Tôi không cần bà ấy làm mẹ tôi nữa!
Thang máy kẹt ở tầng ba, mãi không xuống, tiếng mắng chửi của mẹ từ trong nhà vọng ra rõ mồn một.
Nào là không biết tiến bộ, vừa tham ăn vừa lười làm, cãi cha mẹ, hoang phí tiền bạc…
Tôi như phát điên, ấn liên tục mấy lần nút thang máy, vẫn không nhúc nhích.
Được rồi, mày không động thì tao động!
Tôi vừa mở cửa thoát hiểm thì Cư Diên từ nhà chạy ra, nắm lấy cổ tay tôi: “Liên Hạ.”
Tôi hất mạnh tay anh ra: “Đi đi! Đừng xen vào chuyện của em!”
Anh sợ làm tôi bị thương nên chủ động buông tay.
Lúc này tôi mới bình tĩnh lại đôi chút, Cư Diên đâu có làm gì sai, tôi không thể trút giận lên anh được.
Tôi quay mặt đi, không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình, nhưng vừa mở miệng thì tiếng nấc nghẹn ngào không sao dừng lại được: “Em… em qua nhà Yến Lạc… không phải chạy lung tung… em sẽ… nói với bố…”
Lời còn chưa dứt, một chiếc áo khoác còn vương hơi ấm phủ lên người tôi.
Tôi ngây ra một lúc, bây giờ mới cảm thấy lạnh.
Trời chỉ tầm năm sáu độ, tôi mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng manh, chân đi dép lê, từ đầu tới chân lạnh cóng, chỉ có mặt là nóng rát vì vừa bị đánh, dù nước mắt đã khô hết lần này đến lần khác, vẫn còn bỏng rát.
Tự dưng tôi thấy ấm ức vô cùng, túm lấy áo khoác của Cư Diên, ngồi thụp xuống đất, òa khóc.
4
0
2 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
