0 chữ
Chương 1
Chương 10: Tiện đường đưa đi
Vừa nhìn thấy là anh ta, tôi lập tức nép sát sau lưng bố.
Không được, tôi hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Bố nhận ra tôi đang né tránh, tưởng tôi ngại người lạ nên không để tâm, ngạc nhiên hỏi Cư Diên: “Ồ, sao cháu lại ở đây, quên đồ ở nhà sao?”
Cư Diên đáp: “Không, cháu làm việc ở gần đây. Liên Hạ đang đi học sao? Hay để cháu đưa em ấy đi.”
Bố tôi nói: “Không cần đâu, trường ngay gần đây, đi bộ vài phút là tới, cháu cứ làm việc của mình đi.”
Xe của anh ta đang chắn đường, phía sau đã có tài xế bực bội bóp còi.
Trong tiếng còi inh ỏi, Cư Diên chẳng hề có ý nhích xe, chỉ bình thản nhìn bố tôi: “Không sao đâu, tiện đường mà.”
Thấy anh ta kiên quyết như vậy, bố tôi đành mở cửa sau: “Vậy thì phiền cháu nhé.”
Ông đặt túi của tôi lên ghế, ra hiệu: “Để anh Cư Diên đưa con đi.”
Tôi thật sự không muốn lên xe của Cư Diên.
Nhưng bên cạnh còn có bố đứng đó, phía sau thì tiếng còi inh ỏi giục giã, tôi đành cắn răng bước lên.
Xe khởi động, tôi miễn cưỡng gọi một tiếng: “Anh Cư Diên.”
Cư Diên đáp lại một câu, trong xe nhanh chóng rơi vào im lặng.
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mong sao nhanh chóng đến trường.
Ai ngờ xe lại không chạy theo đường đến trường, mà rẽ thẳng lên trục đường chính.
Tôi hơi căng thẳng: “Anh Cư Diên, anh đi nhầm đường rồi, trường ở đằng sau…”
Anh ta không quay đầu: “Anh biết. Làm phiền em chút, đi cùng anh làm việc này.”
Tôi nuốt khan, nắm chặt chiếc điện thoại trong túi: “Em… em không đi được đâu, việc của anh thì em giúp gì được đâu.”
Anh ta lại nói: “Chỉ có em mới giúp được.”
“…Anh định làm gì?”
“Anh đã mua nhà tân hôn, nhưng chưa nói với Liên Huân. Anh muốn sau khi trang trí xong sẽ cho cô ấy một bất ngờ. Hôm nay chọn rèm cửa, anh không biết cô ấy thích màu gì nên gọi em đi chọn.”
Nghe xong, tôi mới hơi thả lỏng: “Ra là vậy.”
Có điều trong lòng tôi không khỏi nghĩ: Ý tưởng tạo bất ngờ thì hay thật, nhưng sắp cưới đến nơi rồi mà vẫn không biết chị tôi thích màu gì, đúng là vấn đề lớn.
Cư Diên đưa tôi đến một cửa hàng rèm cửa ở khu trung tâm.
Vừa bước vào liền có nhân viên mặc váy dài bó eo kiểu cung đình mỉm cười tiếp đón chúng tôi.
Tôi đảo mắt một vòng, đây là cửa hàng bán rèm mà được trang trí như cung điện Louvre, từ trải thảm, treo tranh, trần nhà vẽ hoa văn, ánh đèn sáng mà không chói chiếu lên những tấm vải treo quanh, thêu thùa và hoa văn đủ loại lấp lánh.
Tôi len lén liếc bảng giá dưới tấm rèm gần nhất: 580.
Xem kỹ hai lần, không thấy dấu thập phân. Nếu là năm trăm tám một cuộn thì cũng chấp nhận được.
Nhưng phía sau còn hai ký hiệu, tôi nheo mắt đọc: “/m”?
Một tấm vải trơn không hoa văn gì mà năm trăm tám mươi một mét?
Sao không đi cướp luôn đi!
Có lúc tôi thật sự muốn kéo Cư Diên ra ngoài nói: “Chỗ này chém người đó anh!”
Nhưng nghĩ lại, anh ta mua cho chị tôi chứ đâu phải cho tôi, lỡ anh ta muốn sắm hàng xịn cho chị thì số tiền này với anh ta chắc chẳng đáng là bao. Nếu tôi nói đắt, chẳng khác nào ám chỉ chị tôi không xứng với những thứ này.
Thôi, im lặng thì hơn, tiền cũng không phải của tôi, xót cái gì.
Không được, tôi hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Bố nhận ra tôi đang né tránh, tưởng tôi ngại người lạ nên không để tâm, ngạc nhiên hỏi Cư Diên: “Ồ, sao cháu lại ở đây, quên đồ ở nhà sao?”
Cư Diên đáp: “Không, cháu làm việc ở gần đây. Liên Hạ đang đi học sao? Hay để cháu đưa em ấy đi.”
Bố tôi nói: “Không cần đâu, trường ngay gần đây, đi bộ vài phút là tới, cháu cứ làm việc của mình đi.”
Xe của anh ta đang chắn đường, phía sau đã có tài xế bực bội bóp còi.
Trong tiếng còi inh ỏi, Cư Diên chẳng hề có ý nhích xe, chỉ bình thản nhìn bố tôi: “Không sao đâu, tiện đường mà.”
Thấy anh ta kiên quyết như vậy, bố tôi đành mở cửa sau: “Vậy thì phiền cháu nhé.”
Ông đặt túi của tôi lên ghế, ra hiệu: “Để anh Cư Diên đưa con đi.”
Nhưng bên cạnh còn có bố đứng đó, phía sau thì tiếng còi inh ỏi giục giã, tôi đành cắn răng bước lên.
Xe khởi động, tôi miễn cưỡng gọi một tiếng: “Anh Cư Diên.”
Cư Diên đáp lại một câu, trong xe nhanh chóng rơi vào im lặng.
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mong sao nhanh chóng đến trường.
Ai ngờ xe lại không chạy theo đường đến trường, mà rẽ thẳng lên trục đường chính.
Tôi hơi căng thẳng: “Anh Cư Diên, anh đi nhầm đường rồi, trường ở đằng sau…”
Anh ta không quay đầu: “Anh biết. Làm phiền em chút, đi cùng anh làm việc này.”
Tôi nuốt khan, nắm chặt chiếc điện thoại trong túi: “Em… em không đi được đâu, việc của anh thì em giúp gì được đâu.”
Anh ta lại nói: “Chỉ có em mới giúp được.”
“…Anh định làm gì?”
“Anh đã mua nhà tân hôn, nhưng chưa nói với Liên Huân. Anh muốn sau khi trang trí xong sẽ cho cô ấy một bất ngờ. Hôm nay chọn rèm cửa, anh không biết cô ấy thích màu gì nên gọi em đi chọn.”
Có điều trong lòng tôi không khỏi nghĩ: Ý tưởng tạo bất ngờ thì hay thật, nhưng sắp cưới đến nơi rồi mà vẫn không biết chị tôi thích màu gì, đúng là vấn đề lớn.
Cư Diên đưa tôi đến một cửa hàng rèm cửa ở khu trung tâm.
Vừa bước vào liền có nhân viên mặc váy dài bó eo kiểu cung đình mỉm cười tiếp đón chúng tôi.
Tôi đảo mắt một vòng, đây là cửa hàng bán rèm mà được trang trí như cung điện Louvre, từ trải thảm, treo tranh, trần nhà vẽ hoa văn, ánh đèn sáng mà không chói chiếu lên những tấm vải treo quanh, thêu thùa và hoa văn đủ loại lấp lánh.
Tôi len lén liếc bảng giá dưới tấm rèm gần nhất: 580.
Xem kỹ hai lần, không thấy dấu thập phân. Nếu là năm trăm tám một cuộn thì cũng chấp nhận được.
Nhưng phía sau còn hai ký hiệu, tôi nheo mắt đọc: “/m”?
Sao không đi cướp luôn đi!
Có lúc tôi thật sự muốn kéo Cư Diên ra ngoài nói: “Chỗ này chém người đó anh!”
Nhưng nghĩ lại, anh ta mua cho chị tôi chứ đâu phải cho tôi, lỡ anh ta muốn sắm hàng xịn cho chị thì số tiền này với anh ta chắc chẳng đáng là bao. Nếu tôi nói đắt, chẳng khác nào ám chỉ chị tôi không xứng với những thứ này.
Thôi, im lặng thì hơn, tiền cũng không phải của tôi, xót cái gì.
8
0
2 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
