Chương 20
Vũ Tiên
Tuy gần hắn đã gần như có thể kiểm soát nội khí và ép nó bớt cuồn loạn, nhưng hắn biết rằng mình chỉ tạm thời uống rượu độc giả khát
Vì luồn nội khí cũng đang dần lớn lên theo thời gian, hắn cần phải rèn luyện đến mức có thế thích ứng với luồn nội khí đang dần tăng trưởng
Đó là kế hoạch cho tương lai, lúc này Đạo không đang hiền định tập trung thải ra số khí trong bắp thịt rồi ép chíng thoát ra từ lỗ chân lông, trong quá trình đó làm hắn đau đớn vô cùng nhưng rồi cũng có chút sản khoái
Hiền định một lúc lâu, hắn thử điều chỉnh nội khí xung kích vào Khổ khải, nhưng khi thấy không có tác dụng và sợ có thể gây ra phản phệ gì đó nữa liền dừng lại rồi ổn định khí hải kết thúc hiền định
Lơ mơ và có chút mệt Đạo Không Nhìn về phía cảnh cửa của nhà vệ sinh mà hắn đang ở mà cảm thấy sản khoái trong người, cơ thể nhẹ hơn lúc trước khá nhiều
Giờ đây hắn cảm giác mọi thứ ở cơ thể rõ ràng hơn mà nói hơi khó nghe hơn là nhạy cảm với mọi thứ xung quanh hơn lúc trước
Rồi tới thị lực xủa hắn cũng khá rõ hơn trước khá nhiều, lúc trước mắt hắn nhìn cảnh vật với độ phân giải 720 giờ đây mắt vủa hắn có thể nhìn tới mức 1070 2K vậy
Chớp hớp mắt, hắn thấy sức mạnh ủa cở thể của mình tràn trề không nhịn được liền đấm một quyền về phía trrước, Vù! Một phát, một luồn xóng kích bùn nổ theo nắm tay của Đạo Không, lực đấm phát ra và tạo ra một luồn kình phong nhẹ đánh ập vào xánh cửa ở trước mắt
Cánh cửa lun lay, nó run nhẹ rồi phát ra một tiếng lớn như có ai dùng búa gõ vào Đạo Không thấy cảnh đó thì có thở sâu bất ngờ, không nghĩ rằng kiểm soát được nội khí lại khiến mình có thể phát lực mạnh như vậy
Nhưng mà chưa kịp vui mừng, thì bỗng có một mùi sú ế, khai khai như rác hữu cơ phân huỷ lâu ngày phát ra, Đạo không hít vào một hơi làm hắn mặt nhăn như đít nồi
"Thối quá, cái quái gì vậy?"
Hắn ta theo bản năng lấy tay bịch mũi lại,rồi dò xét xung quang thì thấy chiếc áo đồng phục trắng xủa mình giờ đã biến thành màu xám đen ướt át đang tỏa ra hương thơm khiến hắn nhăn mặt nhíu mài
"Làm sao thế này, không lẽ có người đó hất nước bẩn vào mình"
Đạo không suy nghĩ, hắn là kẻ hướng nội rất ít có bạn bè nói chi là đắc tội với ai, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn xung quanh rồi oh một tiếng rồi có câu trả lời
"Phòng vệ sinh vẫn khô không có dấu hiệu của nước,vậy thì có lẽ mình ra mồ hôi đến mức ướt áo, nhưng tại sao lại là mồ thôi đen và hối đến thế này"
Hắn đưa mũi ngửi nhẹ thấy mùi hăn hắt vài khai đặc chưng, ho sặc sụa một phát Đạo không cười khổ bịt mũi
"Đúng là mùi hôi của ta, bất quá đây có phải là tẩy luyện tư chất trong các bộ truyện tu tiên hay không"
Đạo không gật đầu 6 phần cho chính là nó, dù sao hắn đã có thể tu luyện ra nội khí và thấy những người tu luyện giả thi triển thần thông ngoài đời, nên chuyện tẩy tủy và thải tạp chất
Thì không có gì làm lạ
Nhưng hắn không biết rằng chuyện tẩy luyện tạp chất trong giớ tu sĩ hiện trại của mẫu tinh này vẫn không phải là không có, bất quá việc tự mình tẩy luyện bằng cách tự mình tu luyện thải ra tạp chất chỉ có những cường giả luyện khí đỉnh phong, trong quá trình đột phá mở ra bí tàng mới có thể tự mình trong quá trình thăng cấp đó mới miễn cưỡn sử dụng một phần nhỏ năng lượng để tẩy đi tạp chất trong cơ thể mình
Nhưng nếu làm vậy các cường giả đó sẽ bị giảm một phần lớn thành công đột phá lên bí tàn, cho nên không có một ai dám cược cho lần tẩy tủy cho lần thăng cấp sinh tử đấy
Đạo không kiểm tra lại cơ thể của mình thấy không có phát sinh ra chuyện bất thường và nội khí trong cơ thể hắn tuy đã nhỏ hơn lúc trước nhưng nó đã ôn hòa ổn định và dể kiểm soát hơn, nhìn thấy cảnh đó hắn gật đầu hài lòng nghĩ
"Có lẽ để theo kịp quá trình nội khí tự nhiên mở rộng theo gian thì mình phải cần tăng cường thể chất của cơ thể rồi từ từ mở rộng và thích ứng, nếu không sự phản phệ tiếp theo sẽ xảy ra lần nữa nếu thể chất của mình không theo kịp để chứa lượng nội khí tiếp theo thì"
Nghĩ đến mấy hôm nay là hắn có hơi sợ,nếu không rèn luyện cơ thể mà để cho nội khí trong cơ thể vô tội dạ bành trướng, mà thể chất của hắn không theo kịp để thích ứng theo luồn nội khí trong cơ thể của mình có lẽ lần tới sẽ là ngày chết của Đạo Không hắn
Đạo không thở dài, có lẽ hắn đã gấp gáp theo việc tìm kiếm sức mạnh rồi phải mang bệnh vào mình. Nghĩ vậy hắn đứng lên bước khỏi phòng WC đến phòng thể dục lấy bộ đồng phục dự phòng mà hắn để ở tủ của mình rồi trở lại nhà WC một lần nữa rồi tắm rửa sạch sẽ
Tắm xong thì tiếng giờ giải lao cũng đã tới, hắn bất ngờ vì mình đã ở phòng WC hơn ba tiết, ọt ọt, Đạo không vui vẻ vỗ nhẹ vô bụng của mình thầm oán cuối cùng mày cũng biết đói rồi à! Rồi cầm phiếu ăn đến căn tin trường gọi hết mấy phần ăn dành cho 3 người
Lúc này hắn đáo ăn, đáo để như một con quỷ đói đã lâu ngày không ăn thứ gì dồn hết 3 phần thức ăn vào bụng của mình cấp tốc
Học sinh ở đây thì thấy này của hắn thì cười cợt đánh giá, như bất quá hành động của này cũng không hiếm gặp và chỉ gây chú ý một chút, vì cũng có vài tên cũng có dạ dày lớn ăn hùng uống chậu y như hắn lúc này trong căn tin trường đa phần những học sinh ấy đều có thân hình ủn ỉn có hơi dư mỡ
Đưa một cái đùi gà vào mồm, Đạo không cắn một miến lớn rồi rên lên sung sướng, có lẽ đây là khoản khắc sung sướng nhất đời hắn
Đang vui sướng trong cảm giác nhai nuốt sau một tuần đã không ăn uống được vì, thì có một khay cơm của một phần ăn của một bạn học được đặt xuống đối diện trước mắt hắn
Đó là một bạn học nữ có một gương mặt đẹp và đôi mi thanh tú, nàng có mái tóc đen và đôi má phủn phỉn cùng với đôi môi anh đào, thân hình của nàng thì cân đối chỗ cần đầy thì đầy, chỗ cần lõm thì lõm nhất quá là đôi hồng đào trước măt nói sao nhỉ có thể nói là phát triển quá cân đối rất hợp với thân hình và vòng eo của nàng
Có lẽ khuyết điểm duy nhất là cặp kính cận trên mặt phong ấn gương mặt đẹp như tiên ấy, nàng có lẽ trong thật khờ khạo và chất phát khi đeo cặp kiến ấy
"Bạn học Hoàng, tôi không làm phiền bạn chứ"
Đạo không đang ngấu nghiến chiếc đùi gà trên tay của mình, khi nghe giọng nói ngọt ngào ấy giật mình dừng lại giây lát theo giọng nói ngọt như hoa ấy nhìn lên, rồi thấy cô nàng quen quen rồi không dể ý tới nữa
"Không phiền đâu bạn học, cứ tự nhiên đi"
Trả lời nàng nột cách hoa loa với lại hắn cũng Là một người kiện lời nên cũng không nói nhiều rồi cuối xuống tiếp tục vào công việc nạp năng lượng của mình
Thấy Đạo Không hờ hững trả lời nàng rồi cứ thế không để ý mà tiếp tục lao đầu vào việc ăn uống như ma đói của hắn, nàng là Trịnh quốc Hoa là cô nàng lớp trưởng tạm thời trong lớp, do nàng cũng như hắn cũng là một người kiện lời ít khi nổi bật trong lớp, với lại nàng cũng là kiểu người học nhiều cũng thuộc hạng top trong lớp nên mới tạm thời là lớp trưởng sau khi Ánh Linh lớp trưởng tại nhiệm mất tích
Nếu không phải là nàng học giỏi nhất lớp hiện thì với tính cách của nàng thì sẽ không nhận chức vụ lớp trưởng này đâu
Quỗ Hoa để khay đồ ăn lên bàn rồi ngồi xuống rồi im lặng thưỡng thức, tuy trong căn tin trường khá nhiều học sinh và tiếng ồn ào xung quanh, nhưng bàn xủa hai người chỉ là sự im lặng. Đồ ăn của ai người đó ăn và không liên quan với nhau
Bầu không khí im lặng một lúc lâu, Quốc Hoa liền lên tiếng hỏi thăm cậu bạn trước mắt
"Bạn học Hoàng này, sáng hôm nay tôi không thấy cậu không khỏe giờ cậu vẫn ổn chứ, có cần tôi hỗ trợ không"
Hỏi cho xóa đi bầu không khí có chút ngột ngạt này thôi, chứ nàng thấy sức ăn như hùng hổ của chàng thiếu niên có chút điển trai trước mắt, thì nàng đã biết cậu ta thật sự đã khỏe rồi, không cvòn gì là vẻ tiều tụy bệnh hoạn như lúc sáng nữa
Đạo không đang ngấu nghiến một miếng sườn, đây là suất ăn thứ 2 của hắn, khi nghe câu hỏi của cô gái trước mắt hắn ngước nhìn nàng và tự hỏi sao cô nàng này biết sáng hắn không khỏe
Đang ăn Hắn nhìn tới nàng, thì thấy đó là một cô gái có nét mặt xinh đẹp nhưng vì có đeo mắt kính cận có lẽ đã phong ấn một chút nào đé vẽ thanh tú của nàng
"Ờ thì, có lẽ tuần trước tôi ăn thứ gì đó rồi bị trúng thực, mà bạn học là ai vậy chúng ta quen nhau à!?"
Nghe lời Đạo Không nói làm nàng có chút ngớ người, dù sao hắn và nàng đã có hơn mấy năm học chung dù không dể ý đến mấy hắn thật cũng phải nhìn mặt mà biết bạn học cùng lớp và nhớ tên nàng chứ
Mắt của Quốc Hoa giật giật không nhìn hắn nữa rồi tập trung vào bữa ăn, Đạo Không thì nghĩ cô nàng kì quặc rồi cũng chú ý vào chuyên môn của mình vào 2 phần cơm còn lại
Một lúc lâu sau, hắn cũng đã ăn hết 2 phần còn lại hài lòng cười thõa mãn vỗ vỗ cái bụng bia của mình trong lúc đang lau miệng, vô ý nhìn lại đối diện thì cô nàng bốn mắt kỳ quoặc lúc nãy đã xong và rời đi từ lâu
Không để ý tới nữa hắn đứng lên và quẻt Aruna trả tiền cho hai suất ăn còn lại vì vé ăn mà hắn mua mỗi tháng chỉ có hiệu lực 1 ngày một suất thôi, nên muốn ăn thêm thì hắn phải trả tiền
Ợ!!!
"Có lẽ mình ăn hơi quá"
Vác cái bụng no nê đứng lên hắn cảm thấy lúc này cơ thể của mình tràng đầy năng lượng không nhịn được mà muốn bay nhảy để tiêu hóa bớt đồ ăn, nhưng hắn nhịn lại vì nghĩ rằng nếu mình đấm loạn lúc này thật sự lỡ trúng ai đó thì sẽ rất phiền phức
Nghĩ vậy thù tiếng chuông báo hiệu giờ giảo lao đã hểt, hắn cũng bèn chạy đến lớp để chuẩn bị cho tiết tiếp theo
Một lúc mất từ căn tin trường tới lớp 12A cần phải băng qua hội trường lớn để đến lớp của hắn ở tầng trệt bên trái khu A, vào trong hắn thấy trỗ của mình đang đặt một chiếc cam hỗ trợ học online ở đó thì quên bén mất là thời sáng này do hắn bị phản phệ nên ở trong nhà WC hơn ba tiết
Đạo không sờ chán và mũi của mình, đoán giờ cập sách của hắn bây giờ đang ở phòng y tế, nghĩ vậy hắn liền muồn lên lầu 2 vào phòng y tế còn lấy đồ để chuẩn bị cho mấy tiết còn lại thì
"Xin lỗi, mong bạn học nhườn đường"
Giọng nói thanh thúy phát ra, đạo không bất ngờ nhìn thấy cô nàng 4 mắt lúc nãy đã cùng mình ngồi ở bàn ăn ở căn tin
"Ể, chúng ta cùng lớp sao?!"
Đạo không ngơ ngác tưởng mình nhầm lớp, rồi nhìn lên tấm bảng 12A cao trên cửa, thì thở phào đã đúng lớp rồi nhìn cô nàng
Quốc Hoa nhìn hắn như cười rồi không cười nói
"Bạn học Hoàng trong lớp nămg trong top 20 thật sự có chí nhớ kém vậy sao, thật sự lớp của mình rồi mà tưởng mình còn đi nhầm lớp nữa"
Đạo không nghe lời cô bạn 4 mắt nói thì xoa mũi thầm nghĩ, tuy cô ấy nói khó nghe nhưng thật sự đúng, do bảng chất hướng nội nên hắn hơi e ngại chỉ nhìn lưởt qua những người lạ mặt nên, mấy khi hắn không nhớ ai hết là chuyện bình thường
"À thì, có lẽ ta cùng lớp với nhau, mà bạn biết đấy ngoài nhóm Thanh Sang ra tôi thật sự chưa từng quen nhóm khác nên có một chút không để ý đến ai, để xem nào bạn học Trịnh nhỉ chúng ta học chung với nhau được 2 năm rồi xin lỗi vì lúc nãy không nói rõ"
Đạo không vắt óc suy nghũ nhìn về phía nàng rồi cũng cuối cùng cũng nhớ ra họ của cô nàng, bất quá hắn vắt óc cũng không nghũ ra tên của nàng nên phải vội giải thích
(Mà mình tại sao phải giải thích nhỉ, ôi cái tính hướng nội chết tiệt, mình về phải mua vài cuốn sách dạy cách ổn định tâm lý mới được"
Quốc Hoa nghe hắn giải thích thì thả lõng một chút, nhưng rồi nàng cũng hm lạnh một chút hơi dỗi rồi từ trên tay lấy ra chiếc cặp đã lấy trên phòng y tế xuống cùng với một viên thuốc và chai nước khoán được gói gọn trong bai giấy 2 tay đưa cho hắn
Đạo không nhìn nàng đang cầm cập mình cùng với túi giấy có thuốc và trai nước khoán đưa ra trước mắt hắn, Đạo không thấy cảnh đấy thì có chút ngạc nhiên vô thức cầm lấy chiếc cập cùng túi giấy rồi cười nhẹ nói
"Cảm ơn bạn học Trịnh"
Đạo Không nói tiếng cảm ơn, nghe thấy lời cảm ơn của hắn cô nàng cười tươi như hoa rồi có chút dặn dò nói, bất quá khoản khắc vô nàng cười thật sự giống với Ánh Linh làm hắn có hơi chua chát
"Không cần cảm ơn tôi đâu, đó là trách nhiệm của lớp trưởng nên làm thôi, với lại đó là thuốc tiêu hóa của Y tá Lan đưa cho cậu mau uống đi kẻo bệnh tái phát,..."
Cô nàng hao hao bất tiệt chỉ điểm hắn giữ sức khỏe nhớ có chuyện gì sau khi uống thuốc thấy không ổn có thể báo cho cô nàng, nghe cô nàng4 mắt này nói Đạo không chỉ biết cười khổ gật đầu như con lật đật
"...., mà bạn học hoàn này chúng ta làm bạn học lâu năm thế rồi tôi có thể gọi bằng tên không, ví dụ tôi có thể gọi cậu là Đạo Không"
Nghe câu nói của nàng hắn gật đầu và thấy đám bạn cùng lớp đã tại vị rồi nhìn hắn và cô nàng rồi xì xầm bàn tán, nhìn thấy cảnh quá người nhìn mình làm hắn toát ra mồ hôi hột nhìn nàng cười gật gật liên tục mong sau có thể kết thúc buổi trò chuyện nàu càng nhanh càng tốt
"Được, được, hâha bạn học Trịnh nhỉ tôi nhớ rồi, rất thân hạnh được gặp cậu Trịnh, cậu có thể tôi là Đạo Không"
Quốc Hoa nghe câu trả lời của hắn thì ngớ người ra, cô nàng hm lạnh một tiếng không nói từ nào đi vào lớp
Bọn trong lớp nghe hắn hốt lên trước cửa thì có vài người cười cợt, hắn lại thầm than vô dụng một lần nữa rồi cuối mặt về bàn mình thu dọn để chuẩn bị tiếp theo
17
0
5 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
