TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 95
Triệu Kiến

Điệp vừa ra tay liền thể hiện tu vi lực lượng mạnh mẽ, ba đạo khí kinh không khí đánh tới, bụp bụp, 3 con yêu thú trùng to chạy tới liền bị cắt làm đôi, chất lỏng vàng nhạt bắn ra, không khí tràn ngập mùi làm người ta nôn mửa.

Yêu trùng nhào tới, trong miệng phun ra dịch độc có tính ăn mòn rất mạnh, Điệp linh hoạt tránh né, không để dính tới, tìm được cơ hội thì thi triển ra Vu thuật mạnh mẽ, giết yêu trùng chết vô số.

Ở mặt khác, Dương Khai xông vào trong đàn yêu thú, hai nắm đấm tung hoành, dũng mãnh như chiến sĩ Man tộc chân chính, hoàn toàn trái ngược với ưu nhã của Điệp, nhưng tốc độ giết yêu trùng không kém đối phương, vậy mà trên người vẫn không dính hạt bụi, toàn bộ dịch độc phun lên đều bị khiên Vu thuật cản lại.

Không tới nửa canh giờ, cả ổ yêu trùng đã bị dọn sạch. Hai người cũng không nói gì, mà bắt đầu tìm nội đan trong thi thể. Nhưng lấy được nội đan, Dương Khai lại phát hiện nội đan yêu trùng này có phần sụt giảm, không được no tròn như nội đan yêu thú bên ngoài, mà mỗi cái hình dạng quái dị, chẳng những không lớn, còn ẩn chứa năng lượng ít ỏi.

Hẳn là bởi vì hoàn cảnh nơi này. Những yêu trùng này ký sinh trong người Trường Thanh Thần Thụ, hấp thu năng lượng Thần Thụ mà sống, dù có thể nhanh chóng trưởng thành, nhưng khẳng định không vững vàng như yêu thú bên ngoài, kéo theo chất lượng nội đan cũng không đủ.

Nhưng mà không sao, số lượng yêu trùng rất lớn, chất không được, vậy dùng lượng để bù vào, từ sau khi đến thế giới thượng cổ này, khẩu vị của Dương Khai vẫn luôn tốt, hắn luyện hóa hấp thu nội đan yêu thú không phải một ngàn cũng tám trăm, chỉ cần có thể làm hắn nhanh chóng tăng lên cảnh giới Vu Sư, bất cứ nội đan nào cũng không được bỏ qua.

Thu hoạch xong nội đan, Điệp mới nhìn lên nói: - Thanh gia gia, chỗ tiếp theo.

Dứt lời, chỗ hai người đứng lại tách ra, nối thẳng tới sào huyệt yêu trùng tiếp theo. Liên tục chuyển mấy chỗ, Dương Khai cùng Điệp liên thủ, đám yêu trùng này không có sức chống trả, đều bị giết sạch, Dương Khai chợt ý thức được vấn đề:

- Nếu Thanh tiền bối có thể cảm giác được sự tồn tại của đám yêu trùng này, vì sao không tự mình ra tay trục xuất? Còn phải nhờ người khác giúp?

Thanh mạnh mẽ, dù hắn không cảm nhận bao nhiêu, nhưng cũng có suy đoán. Yêu trùng ký sinh trong người hắn dù không phải thứ gì lợi hại, cùng lắm chỉ như bệnh ngoài da, nếu lão thật muốn, có thể tùy tiện tự tay giải quyết, nhưng thực tế thì lão lại nhờ Điệp giúp.

Điệp đáp: - Thanh gia gia vẫn không sát sinh. Khóe miệng Dương Khai co rút, thật không biết phải nói sao.

Dù rằng hắn có phần không chấp nhận được lý niệm xử thế của Thanh, nhưng cân nhắc tới đây là một gốc cây bảo hộ, Dương Khai cũng hiểu được đôi chút về cách nghĩ của lão.

Cũng không nói nhiều, cùng Điệp tập trung xử lý yêu trùng trên cây. Liên tục 3 ngày, Dương Khai cùng Điệp đi qua không biết bao nhiêu sào huyệt yêu trùng, thu hoạch nội đan dù cho phẩm chất kém cỏi, nhưng số lượng lại quá nhiều.

Chinh chiến liên tục 3 ngày, Điệp có chút thở hổn hển, Dương Khai vẫn khỏe mạnh như thường, làm Điệp phục hắn không thôi.

- Cũng được rồi, hai nhóc này về thôi.

Tiếng của Thanh chợt vang bên tai hai người. Đồng thời, một đường hầm xuất hiện trước mặt, ở cuối có toát ra ánh sáng. Dương Khai cùng Điệp nhìn nhau, liền đi vào đó.

Không lâu sau hai người liền quay về hốc cây chỗ Dương Khai, Thanh vẫn đứng đó, mỉm cười nhìn Dương Khai: - Cám ơn ngươi, nhóc con.

- Giúp người làm nguồn vui, tiền bối đừng khách khí.

Dương Khai cười, cầm một bao nội đan, mặt mày hớn hở. Có số nội đan này, hẳn là thăng cấp Vu Sư cũng không thành vấn đề.

Điệp lại áy náy nói: - Thanh gia gia, chờ ta lại lớn mạnh hơn, nhất định giúp ngài loại bỏ Trùng Vương đi!

Dương Khai giật mình, hỏi: - Còn có Trùng Vương?

Điệp nói: - Bằng không thì ngươi cho là vì sao đám trùng đó giết mãi không hết, mỗi lần Thanh gia gia tỉnh lại, ta phải đi giết một lượt, nhưng lần sau đi vào, vẫn có rất nhiều trùng.

- Tiền bối sao không nói sớm. Dương Khai lập tức bỏ bao xuống, tràn đầy hưng phấn: - Mở lối đi, ta đi gặp Trùng Vương kia!

Điệp nhìn hắn như bị thần kinh.

Thanh mỉm cười: - Ngươi không đủ thực lực, bây giờ còn không phải đối thủ của nó.

Điệp cũng nói: - Đó là tồn tại ngang với Vu Vương, cẩn thận nó cạp một cái nuốt ngươi luôn.

Vu Vương mạnh cỡ nào, Dương Khai không có cảm nhận trực tiếp, phân chia tầng thứ lực lượng thế giới này rất khác đời sau, nhưng ở thế giới thượng cổ này, Vu Vương đã là hùng bá một phương, đổi lại đời

sau, chính là Đế Tôn Cảnh! Còn như Điệp, hẳn cũng là trên dưới Đạo Nguyên Cảnh.

Bị Điệp coi thường, Dương Khai muốn phản bác, lại nghe Thanh nói: - Ngươi có khách tới, chờ ngươi 2 ngày, nên gặp trước đi.

Dương Khai nhướng mày, khó hiểu vươn đầu ra ngoài cửa, nhìn xuống dưới, chỉ thấy một cái bóng quen thuộc xuất hiện, đang lo lắng đi qua lại.

Vũ!

Dương Khai không ngờ khách mà Thanh nói lại là nàng, dù nói mình coi như quen biết với Vũ, cùng kề vai chiến đấu, nhưng dù sao cũng không tính là quen thân. Dẫn Dương Khai đến Sương Tuyết Thành, Vũ cũng không liên lạc với mình, lần này nàng tới tìm làm gì?

Thanh chợt nói: - Nhóc con này giúp lão gãi ngứa, chiếc lá xanh này coi như cảm tạ đi.

Nói rồi, tay chà xát, một chiếc lá xanh xuất hiện giữa ngón tay, bắn ra bay về phía Dương Khai.

Dương Khai nhận lấy chiếc lá, lại không cảm nhận được bất cứ dao động bất kỳ lực lượng nào, tò mò hỏi:

- Xin hỏi tiền bối, lá xanh này có công dụng gì?

Thanh mỉm cười, nói: - Cũng không có nhiều tác dụng, chỉ là ở trong phạm vi ta che phủ, vừa động ý niệm liền có thể quay lại chỗ ngươi ở.

- Thì ra là thế! Dương Khai nhướng mày, trịnh trọng thu lấy chiếc lá, dù nói lá xanh này chỉ làm mình trở về hốc cây, thoạt nhìn không có tác dụng lớn, nhưng nếu là Thanh ban cho, hắn tự nhiên phải thu.

Thanh không nói nữa, người lóe lên liền biến mất.

Điệp trải qua 3 ngày chiến đấu cũng có chút mỏi mệt, lúc này cũng cáo từ, trở về chỗ mình nghỉ ngơi.

Đợi hai người đi rồi, Dương Khai mới nhìn xuống dưới hô lên: - Cô tìm ta sao?

Vũ nghe tiếng nhìn lên, toát ra mừng rỡ, lầm bầm chú ngôn, ánh sáng xanh bao phủ nàng, từ từ nâng lên, đưa đến hốc cây chỗ Dương Khai.

- Có chuyện gì? Dương Khai nhìn nàng hỏi.

Vũ đang muốn nói lý do đến đây, chợt phát giác nhìn lại Dương Khai một hồi, liền cả kinh:

- Ngươi là Vu Sĩ thượng phẩm? Mới có bao lâu? Tính ra hết cũng chỉ hơn 1 tháng thôi.

Lần trước hắn từ La Bạch Sơn đến đây, chỉ mới là Vu Sĩ hạ phẩm mà thôi, sao mới không gặp trong thời gian ngắn, hắn đã thăng cấp Vu Sĩ thượng phẩm? Liên tục tăng hai cấp nhỏ, nếu không tận mắt thấy, làm sao Vũ cũng không tin trên đời có chuyện kỳ dị như vậy. Chính nàng trong 1 tháng qua, tu vi lại không có một chút tiến bộ.

Dương Khai nhún vai, cũng không giải thích nhiều. Thân mang nội tình Đế Tôn Cảnh, hiện tại hắn tu luyện Vu pháp thượng cổ căn bản không có bình cảnh gì mà nói, chỉ cần tích lũy lực lượng đến mức nhất định, sẽ có thể thuận lợi đột phá.

Đây là công pháp quá kém cỏi, hắn tu luyện chỉ là do thôn trưởng truyền cho, ở Thương Nam thôn thì làm sao có công pháp tốt? Nếu cho hắn một bộ công pháp tu luyện của Vu Thánh, tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh hơn.

Chấn động hồi lâu, Vũ mới tỉnh thần lại, giống như bị đả kích, nói: - Vu Ngưu, Xa đại nhân muốn gặp ngươi!

- Xa đại nhân? Là thần thánh phương nào? Dương Khai nhíu mày.

Vũ toát ra thần sắc sùng kính, đáp: - Xa đại nhân là một trong Đại Vu Sư của Sương Tuyết Bộ ta.

- Đại Vu Sư Sương Tuyết Bộ muốn gặp ta làm gì? Dương Khai khó hiểu.

Đại Vu Sư, không phải hắn chưa gặp qua, Điệp chính là Đại Vu Sư, chỉ là xuất thân của nàng mẫn cảm, không dám bại lộ bản thân, bằng không cũng sẽ là quyền quý trên vạn người. Bởi vậy dù Vũ trịnh trọng nói chuyện, thần sắc nghiêm nghị, Dương Khai lại không có gì căng thẳng.

Vũ chần chờ một chút, nói: - Thuốc chữa thương kia... thật là ngươi chế ra?

- Đúng vậy! Dương Khai gật đầu thừa nhận. Vũ nghiêm nghị kính nể:

- Không ngờ ngươi còn là một vị Dược sư. Là thế này, trong thời gian qua có không ít tộc nhân mua thuốc chữa thương của ngươi, đều cảm thấy hiệu quả rất tốt, cho nên Sương Tuyết Bộ ta muốn ngươi chế thêm một chút, để dành dùng sau. Đương nhiên, nguyên vật liệu đều do chúng ta chuẩn bị, ngươi chỉ cần pha chế là được.

- Vậy sao! Dương Khai gật đầu, nếu là 3 ngày trước, hắn nghe tin này thì sẽ rất mừng rỡ, bởi vì khi đó là lúc không bán được thuốc chữa thương, hắn đang rầu rĩ phải làm sao kiếm nội đan, Sương Tuyết Bộ có ý này, hắn còn buồn không đủ thanh tệ mua nội đan.

Nhưng bây giờ hắn mới thu hoạch tràn đầy, đang muốn bế quan luyện hóa nội đan yêu trùng, làm cảnh giới của mình mau tăng lên đến Vu Sư. Sương Tuyết Bộ bỗng nhiên tới đây, cũng làm hắn bó tay.

Trầm ngâm một hồi, Dương Khai nói: - Cũng được, cô đi trước dẫn đường.

Dù sao pha chế thuốc chữa thương cũng không tốn bao nhiêu sức, vừa chế vừa tu luyện cũng không sao.

Vũ thấy hắn đồng ý, liền mừng rỡ: - Vậy thật cám ơn ngươi.

- Man tộc một nhà thân mà. Dương Khai cười ha ha.

Rời hốc cây, theo Vũ dẫn đường, hai người đi thẳng đến chỗ cung điện rộng lớn, ở thế giới thượng cổ, rất hiếm thấy cung điện như vậy, chỗ ở của Man tộc luôn đơn giản, mà cung điện thì chỉ có những quyền quý địa vị đặc thù mới được ở.

Dãy cung điện ở Sương Tuyết Thành chính là hoàng cung, Vu Vương Sương Tuyết Bộ ở trong đó. Xa Đại Vu Sư kia, cũng ở trong cung điện này. Nhưng với thân phận địa vị của Dương Khai hiện tại, có thể tiếp xúc với Vu cấp bậc Đại Vu Sư, đã là cực kỳ vinh hạnh, hoàn toàn không thể nào gặp được Vu Vương Sương Tuyết Bộ.

47

2

5 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.