TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 87
Một Nhà Man Tộc

Vừa nghe tiếng, mấy chiến sĩ Man tộc chợt xoay người, cầm mâu đá búa đá, cảnh giác nhìn Dương Khai, sống lưng phát lạnh. Vừa rồi dù bọn họ quan tâm an nguy của đồng bạn, nhưng thân là chiến sĩ vẫn còn có bản năng, nhưng không một ai nhận ra có người đến gần phía sau, thật là khó tin.

Nếu không phải người tới gần không có ác ý, vậy bọn họ đã phải nằm lại đây. Dù sao đây là một Vu Sĩ! Nữ nhân Vu kia cả người run lên, nhưng phản ứng không kịch liệt như các chiến sĩ Man tộc, xoay người giơ tay ấn xuống, ra hiệu cho các đồng bạn đừng căng thẳng như thế.

Sau đó nàng lên tiếng: - Ta biết hắn trúng độc, ta cũng thi triển Tiêu Độc Thuật.

- Hiệu quả không tốt lắm. Dương Khai nghiêng đầu, nghĩ lại rồi nói: - Có cần ta giúp không?

- Ngươi? Nữ nhân nhíu mày, trong mắt có thần sắc không tín nhiệm.

Một là Vu Sĩ này cũng là người xa lạ, ai biết thiện hay ác, Vu cùng Man tộc ở những bộ lạc khác nhau, xung đột bên ngoài là bình thường. Hai là dù sao Dương Khai chỉ là Vu Sĩ hạ phẩm, còn nàng là Vu Sĩ thượng phẩm cũng bó tay, Dương Khai làm sao có khả năng giải quyết được.

Dương Khai nhún vai: - Ta chỉ tùy ý nói thôi.

- Ngươi là người bộ nào? Nữ nhân hỏi.

Dương Khai đáp: - Nam Man Bộ! Dừng một chút, hỏi: - Các người là Sương Tuyết Bộ phải không?

Cũng nhờ thôn trưởng dạy dỗ tốc hành trước khi lên đường, Dương Khai mới nhận ra được xuất thân những Man tộc này. Ở thế giới thượng cổ này, có những bộ lạc Man tộc có đặc thù rất rõ ràng, ví dụ người Nộ Diễm Bộ ở khe núi lần trước, trên mặt đều vẽ dấu hiệu vật tổ như hoa lửa, đó là Thanh Liên Thánh hỏa của Nộ Diễm Bộ.

Dù trên mặt người Sương Tuyết Bộ không có dấu hiệu vật tổ gì, nhưng vừa rồi nữ nhân này thi triển Vu thuật toát ra thuộc tính linh lực, làm cho Dương Khai có suy đoán. Tuy rằng không phải mỗi một bộ lạc Man tộc đều có đặc trưng rất rõ ràng, ví dụ Thương Nam thôn ở Nam Man Bộ cũng không có, bởi vậy nữ nhân này mới không nhận ra lai lịch của hắn.

Bị Dương Khai vạch trần, nữ nhân này cũng không có ý che giấu, gật đầu: - Phải, chúng ta là Sương Tuyết Bộ! Ngươi có cách nào giải độc cho hắn?

- Có thể thử xem.

Nữ nhân nhíu mày, tuy rằng không cảm thấy Dương Khai thật có bản lĩnh này, nhưng hiện tại nàng chỉ có thể ôm chút hy vọng cuối cùng, dù sao tộc nhân trúng độc này dù được mình thi triển Vu thuật áp chế miệng vết thương, cũng thi triển Tiêu Độc Thuật rút ra một chút độc tố nhưng không loại trừ hoàn toàn. Độc thực cốt của Thực Cốt Lang cực kỳ dữ dằn, sót lại một chút xíu cũng đủ làm bất cứ chiến sĩ Man tộc khỏe mạnh nhất biến thành vũng nước mủ, nếu bỏ mặc kệ, tối đa 3 ngày là tộc nhân này phải chết! Nhưng thời gian 3 ngày, đã không đủ cho bọn họ trở về bộ lạc.

- Vậy ngươi thử xem! Nữ nhân nhường chỗ.

Dương Khai bước lên.

Lại có một chiến sĩ Sương Tuyết Bộ khẽ hô: - Đại nhân!

Nữ nhân giơ tay, ngăn người kia nói. Nhưng ánh mắt các chiến sĩ Man tộc nhìn Dương Khai, rõ ràng tràn ngập không tín nhiệm.

Dương Khai cũng không để ý, đi thẳng đến ngồi xuống cạnh tộc nhân Sương Tuyết Bộ bị thương, cẩn thận nhìn vết thương, trong lòng cũng có phần bội phục.

Cũng may là chiến sĩ Man tộc thân thể khỏe mạnh, khí huyết tràn đầy, bằng không thương thế như vậy đã đủ làm hắn chết mười lần rồi, nhưng bây giờ hắn thiếu mất một tay, người trúng kịch độc, lại không rên một tiếng, thần trí có vẻ rất tỉnh táo, bởi vì đau đớn mà sắc mặt vặn vẹo tái nhợt.

Nhìn một hồi, Dương Khai đột nhiên giơ tay, vỗ mạnh mấy cái lên người chiến sĩ Man tộc này, lực lượng vừa phải, linh lực lan tỏa. Chiến sĩ Man tộc này chợt đỏ mặt lên, há miệng phun ra máu đen.

Dương Khai đã sớm chuẩn bị, lắc người tránh ra, không chút do dự phá vỡ phần tay cụt bị đóng băng, hai tay bóp bả vai của hắn, linh khí trào ra chảy vào người hắn.

Các tộc nhân Sương Tuyết Bộ nhìn không chớp mắt, tộc nhân bị thương chợt run rẩy dữ dội, sau đó phát ra tiếng gầm rú như dã thú bị thương, làm người ta giật mình. Ngay sau đó, chỗ cụt tay bỗng bắn ra rất nhiều máu, máu rơi xuống đất, lại phát ra tiếng xèo xèo, ăn mòn mặt đất ra mấy cái lỗ, đủ thấy được độc tính dữ dội.

Máu phun ra kéo dài chừng 10 hơi thở, trong quá trình này, nếu không phải có nữ Vu Sĩ kia ngăn cản, những chiến sĩ Man tộc Sương Tuyết Bộ đã sớm xông lên ngăn cản Dương Khai.

Sau 10 hơi thở, Dương Khai thu tay lại, quay sang cô gái kia: - Bịt kín vết thương của hắn đi.

Nữ nhân này nghe vậy, khoát tay, khí lạnh chạy tới chỗ cụt tay, nháy mắt liền đóng băng miệng vết thương. Còn chiến sĩ Man tộc Mà bị thương bởi vì mất máu quá nhiều, lúc này mặt trắng nhợt, khí tức suy yếu đến muốn không phát hiện được, giống như sắp chết.

Dương Khai đứng dậy lùi lại, các chiến sĩ Man tộc lập tức tràn lên, kiểm tra tình trạng của hắn. Một lát sau, một người ngẩng đầu nói:

- Có vẻ khá hơn nhiều, chỉ là mất máu nhiều lắm. Liếc Dương Khai, ánh mắt trở nên phức tạp.

Nữ Vu Sĩ kia mới gật đầu, nói với Dương Khai: - Ta tên Vũ, ngươi gọi là gì?

- A Ngưu! Dương Khai mỉm cười.

- Ra là Vu Ngưu, cảm tạ Man Thần, cho hai ta gặp nhau ở đây! Vũ vẫn luôn lành lạnh, cuối cùng mới toát ra mỉm cười.

Dương Khai nói: - Đồng bạn của ngươi dù đã loại trừ độc tính, nhưng nếu bỏ mặc kệ, cũng sẽ rất rắc rối, tốt nhất nên chữa trị cho hắn đi.

- Ta hiểu rồi, vậy Vu Ngưu, xin chờ một lát. Vũ nói rồi, đến cạnh các chiến sĩ Man tộc, khẽ căn dặn mấy câu, sau đó có một chiến sĩ Man tộc khiêng đồng bạn bị thương rời hang động, xem ra là đưa hắn về thôn cứu chữa.

Sau đó, Vũ lại gọi một người khác lấy ra chút thịt khô nước sạch, tự tay đưa đến trước mặt Dương Khai: - Cám ơn ngươi đã cứu tộc nhân của ta.

- Man tộc một nhà thân, Vũ đại nhân không cần khách khí như vậy. Dương Khai mỉm cười, cũng không từ chối, lấy thịt khô nước sạch tới ăn uống thoải mái, không hề cố kỵ. Dáng vẻ thoải mái như thế làm Vũ càng thêm có hảo cảm, trước đó nhìn hình thể gầy yếu của Dương Khai mà có chút bài xích coi thường cũng biến mất.

Man tộc một nhà thân! Cách nói thật là thú vị. - Trước đó ta cũng thi triển Tiêu Độc Thuật, nhưng vì sao hiệu quả kém hơn ngươi rất nhiều?

Vũ khiêm tốn thỉnh giáo, trước khi tới hang động này, nàng đã xử lý đơn giản cho tộc nhân bị thương, chính vì còn sót lại độc không thể rút ra, cho nên nàng mới đóng băng miệng vết thương, cho hắn uống thảo dược, kỳ vọng những thảo dược này có thể hóa giải độc tính. Dù nàng cũng biết hy vọng không lớn.

- Cô muốn nói là, cấp bậc của cô cao hơn ta, vì sao thi triển Tiêu Độc Thuật lại không hiệu quả bằng ta? Dương Khai tự nhiên hiểu ý của nàng, mỉm cười nói: - Có đôi khi, khống chế tinh vi càng quan trọng hơn lực lượng mạnh mẽ.

Vũ nghe vậy trầm tư, hồi lâu mới gật đầu: - Cám ơn!

Dương Khai ăn xong thịt khô, uống nước rồi nói: - Trời đông giá rét, các người ra ngoài làm gì?

Dù nói người Sương Tuyết Bộ không sợ giá lạnh, nhưng bình thường cũng không tùy tiện ra ngoài. Trời đông giá rét, mặc kệ dã thú hay Man thú đều sẽ vì tìm kiếm thức ăn mà hoạt động rất mạnh, độ nguy hiểm khi ở bên ngoài sẽ tăng lên rất cao so với bình thường.

- Ngưu đại nhân thì sao? Vũ không trả lời câu hỏi của Dương Khai, mà hỏi ngược lại.

- Tu luyện! Dương Khai mỉm cười.

Vũ ngẩn ra, thần sắc bội phục, nói: - Chúng ta đi ra đào thảo dược, cần dùng cho hiến tế mùa xuân.

- Hiến tế! Dương Khai nhướng mày, Thương Nam thôn là thôn nhỏ, không biết có chuyện hiến tế hay không.

Nhưng hắn biết ở thời kỳ thượng cổ, hiến tế là rất chuyện thường xuyên, dù cho các Đại Vu tu luyện có thành tựu, cũng thường xuyên sẽ hiến tế. Mà đối tượng hiến tế, hoặc là trời cao, hoặc là vật tổ của bộ lạc, kiểu sau chiếm đa số. Liền mỉm cười, nói:

- Xem ra các người cũng không thuận lợi.

Vũ ủ rũ nói: - Những thảo dược đó lại bị mấy con Thực Cốt Lang bảo vệ, chúng ta bị mai phục.

- Mấy con? Dương Khai nhướng mày, toát ra hứng thú: - Cụ thể là bao nhiêu?

Vũ nói: - 6 con, nếu không phải vậy, dựa vào lực lượng của ta, đã không để có chúng tổn thương tới tộc nhân.

Ánh mắt Dương Khai chớp động, một lát sau, liền nghiêm mặt, trầm giọng hỏi: - Vũ đại nhân, lúc các người đi đào thảo dược, có cần hỗ trợ mạnh mẽ không?

Vũ ngạc nhiên nhìn Dương Khai, ánh mắt cũng sáng lên. Vừa rồi nàng còn đang nghĩ, có thể mời Vu Ngưu này hỗ trợ, nhưng dù sao hai người không quen, cũng không cùng một bộ lạc, không lấy ra lợi ích, Vũ quả thật không tiện lên tiếng, nhưng không ngờ đối phương lại chủ động đề nghị giúp một tay.

Dù cách nói tự xưng là hỗ trợ mạnh mẽ làm người ta hết biết, nhưng những điều vụn vặt này cũng không sao, hai vị Vu, đủ đảm bảo an toàn của các tộc nhân khác.

- Vu Ngưu, điều kiện của ngươi là gì? Tuy rằng Vũ mừng rỡ, nhưng không mất năng lực phán đoán, bèo nước gặp nhau, Vu Sĩ Nam Man Bộ lại tự dưng chủ động giúp đỡ, nhất định là có yêu cầu.

- Mấy con Man thú kia thuộc về ta. Dương Khai mỉm cười nói.

Nếu là bình thường, Vũ sẽ không thể đồng ý điều kiện này, dù nói những dược thảo đó quý giá, nhưng Man thú cũng có giá trị xa xỉ. Bọn họ có nhiều người, còn có một vị Vu Sĩ thượng phẩm, mà đối phương chỉ là một Vu Sĩ hạ phẩm, chia cho hắn 2 con thì có thể chấp nhận được. Tuy nhiên trước đó Dương Khai cứu giúp tộc nhân, Vũ chỉ trầm ngâm liền sảng khoái đồng ý:

- Được, Man thú thuộc về ngươi, thảo dược thuộc về chúng ta! Nàng đưa ra quyết định, tự nhiên tộc nhân khác không có ý kiến.

Dương Khai đứng lên: - Vậy không cần chậm trễ, chúng ta đi thôi.

Vũ nhíu mày: - Nhưng tộc nhân của ta mới đại chiến một trận, cần nghỉ ngơi 1 ngày.

Tố chất thân thể Man tộc đều vô cũng mạnh mẽ, nhưng trận đại chiến trước, Vũ đã bỏ Thị Huyết Thuật cho bọn họ, dù chỉ duy trì một thời gian ngắn, nhưng mất đi tinh huyết trời sinh cũng làm bọn họ suy yếu một chút, không dũng mãnh như bình thường.

- Không cần phiền phức như vậy, đi cùng ta là được rồi. Dương Khai dẫn đầu rời hang, vẫy gọi đoàn người Vũ.

Các chiến sĩ Man tộc đều chần chờ nhìn Vũ, Vũ cũng rất đau đầu, thầm nghĩ sao vị Vu Ngưu này làm việc vội vàng như thế. Nhưng đã thế này rồi, nàng cũng khó nói được gì, đành phải dẫn đội đi theo.

40

0

5 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.