Chương 41
Đại Điển Sắc Phong
Ôn Tử Sam nói: - Không biết hơn 20 vị Đế Tôn Cảnh đó còn xác nhận điều gì?
Tiêu Vũ Dương nhíu mày, im lặng một hồi rồi nói: - Đàm Quân Hạo dùng thuật cổ trùng khống chế bọn họ đối địch với Dương Khai, đáng tiếc tính hết mưu kế, lại bị Dương Khai giết, Vũ Minh giúp giặc làm bậy, cũng chết ngay tại trận.
- Đàm Quân Hạo lại làm ra chuyện như thế, thủ đoạn đê tiện, phá hỏng danh dự Thần Cung, thật là chết không đáng tiếc! Ôn Tử Sam nghiêm mặt, nhìn thẳng Tiêu Vũ Dương:
-Nói vậy, Dương Khai coi như thanh lý môn hộ giúp Tinh Thần Cung, Thần Cung nên cảm kích hắn mới phải, Tiêu huynh đi lần này không phải vì cám ơn Dương Khai? Nếu vậy thì không cần, Dương trưởng lão làm vậy coi như trừ hại giúp dân, là bổn phận hiệp khách, Thần Cung quá khách khí.
Tiêu Vũ Dương thở phào, trầm giọng nói: - Ôn điện chủ, Đàm Quân Hạo là trưởng lão Thần Cung, còn là Đế Tôn tam tầng cảnh, hắn chết không phải chuyện nhỏ, liên quan đến thể diện của Thần Cung!
Ôn Tử Sam mỉm cười nói: -Tự nhiên là chuyện lớn, nhưng có hơn 20 vị Đế Tôn Cảnh làm chứng, không lẽ còn chưa nói rõ ràng được sao?
Tiêu Vũ Dương lắc đầu nói: - Chỉ sợ Dương Khai phải cùng ta đi Thần Cung một chuyến mới được.
Ôn Tử Sam toát ra khó xử: - Vậy thì e rằng không được, hiện tại Dương Khai coi như trưởng lão Thần Điện ta, mấy ngày nữa sẽ tiến hành đại điển sắc phong. Nếu hắn bị ngươi đưa đi, vậy Thần Điện ta còn không bị người thiên hạ nhạo báng? Thần Cung cần thể diện, Thần Điện ta cũng cần thể diện.
Tiêu Vũ Dương nói: - Ôn điện chủ cũng nói, đại điển sắc phong còn mấy ngày nữa, hiện tại Dương Khai còn chưa tính là trưởng lão Thanh Dương Thần Điện.
- Ai nói vậy? Ôn Tử Sam mỉm cười, quay lại gọi: - Tiểu Thiến Thiến!
Trần Thiến không nói, vung tay đánh ra trăm đạo phù tín, hóa thành ánh sáng bay đi khắp mọi hướng, nháy mắt không thấy bóng, sau đó chắp tay nói:
- Điện chủ, thuộc hạ đã báo chuyện 5 ngày sau cử hành đại điển sắc phong cho các tông môn gia tộc Nam Vực!
- Ừm! Ôn Tử Sam gật đầu.
Sắc mặt Tiêu Vũ Dương trầm xuống: - Ôn Tử Sam, ngươi có biết làm thế sẽ có hậu quả gì?
Sắc mặt Ôn Tử Sam cũng lập tức ngưng lại, bình thản nói: - Dương Khai là người của Thần Điện ta, dù cho Thần Cung muốn dẫn đi, cũng phải trải qua Thần Điện ta đồng ý mới được.
Tiêu Vũ Dương khẽ thở dài, cũng vung tay đánh ra một đạo phù tín, nhàn nhạt nói: - Ta đã báo chuyện này lên Đại Đế, xử lý cụ thể thế nào, Đại Đế sẽ quyết định.
Ôn Tử Sam rõ ràng muốn dùng lực lượng tông môn che chở Dương Khai, dù hắn xé mặt với Ôn Tử Sam, sợ là cũng không cướp được Dương Khai đi, bởi vậy đành phải báo tin này lên, yên lặng chờ tin. Biểu tình Ôn Tử Sam cuối cùng cũng biến đổi, nhưng vẫn mỉm cười nói:
- Đại Đế anh minh, tự nhiên sẽ có cách giải quyết công bằng. Người tới là khách, không bằng Tiêu huynh ở lại Thần Điện ta vài ngày.
- Cũng được, vậy làm phiền. Tiêu Vũ Dương gật đầu.
- Mời!
....................
Trong thiên điện Tử Trúc Phong, tiếng nổ bùm bùm, Mặc Long Giáp đen kịt khoác trên người, Dương Khai được tăng thêm một cỗ uy vũ.
Căn nguyên Kim Thánh Long xuất hiện uy hiếp, Dương Khai phát hiện luyện hóa Phi Hồng Mặc Long Giáp đơn giản bất ngờ, còn thoải mái hơn cả bí bảo cấp Đạo Nguyên bình thường. Hiện tại mặc vào, rất là vừa người, hơn nữa rất co dãn, dù cho thi triển bí thuật long hóa cũng sẽ không lo làm hỏng. Chỗ làm Dương Khai không hài lòng, là phần eo bảo giáp này bị khuyết, bí bảo cấp Đế trung phẩm bị giảm một bậc, chỉ phát huy được uy năng cấp Đế hạ phẩm.
Vậy cũng đủ rồi. Dương Khai mua bảo giáp này, vốn không phải là vì phòng ngự, chỉ là muốn làm vật che giấu khi long hóa, mặc kệ là cấp Đế trung phẩm hay hạ phẩm, cũng không khác mấy đối với Dương Khai.
Tuy nhiên tạo hình bảo giáp này vẫn làm Dương Khai rất hài lòng, mặc vào người nhẹ như không, phủ lên một lớp áo, căn bản không nhìn ra gì.
Xem xét một hồi, Dương Khai mới ngồi xuống, tiếp tục luyện hóa Phi Hồng Mặc Long Giáp. Tử Trúc Phong dù linh khí tràn đầy, nhưng nơi này vắng vẻ, rất ít người tới. Cao Tuyết Đình thì cũng đến mấy lần, nhưng thấy Dương Khai luôn bế quan, cũng không quấy rầy. Thời gian thoáng cái là 5 ngày.
Sáng sớm, Cao Tuyết Đình đẩy cửa vào, kinh động Dương Khai Nhìn lên, chỉ thấy theo lệnh của Cao Tuyết Đình, một đám 4-5 cô gái nối đuôi nhau vào, nhìn ăn mặc, hẳn là đệ tử Thanh Dương Thần Điện.
-Đứng lên. Cao Tuyết Đình gọi Dương Khai. Dương Khai đứng lên, khó hiểu hỏi: - Làm gì vậy?
Cao Tuyết Đình ra hiệu các người nữ đệ tử làm việc, vừa giải thích cho Dương Khai: - Trang điểm cho ngươi một chút, hôm nay ngươi là nhân vật chính.
Dương Khai cười xì: - Nói như ta phải thành hôn vậy.
Thấy sắc mặt lạnh lùng của Cao Tuyết Đình, nụ cười cũng nghẹn trở vào, ngoan ngoãn nghe Cao Tuyết Đình an bài. Ngồi vào ghế, lập tức có nữ đệ tử đi ra sau, chải tóc cho Dương Khai, động tác nhẹ nhàng, còn một nữ đệ tử cúi người phía trước, cẩn thận dọn dẹp chòm râu.
Cao Tuyết Đình đứng một bên, giảng giải trình tự cùng những điều cần chú ý cho sắc phong hôm nay.
Dương Khai ngạc nhiên: - Không phải trưởng lão khách khanh sao, làm gì mà trận thế lớn như vậy? Hắn nghĩ rằng chỉ là tùy tiện làm cho có là được, nhưng nhìn kiểu này, hình như không đúng.
- Ngươi đừng để ý, dù sao ngoan ngoãn phối hợp là được. Cao Tuyết Đình căn dặn.
Dương Khai ừ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi yên ở đó, nhắm mắt dưỡng thần, ghi nhớ những lời Cao Tuyết Đình nói. Các nữ đệ tử vây quanh hầu hạ Dương Khai, có lúc lén liếc nhìn, đều chậc chậc làm kỳ, Thần Điện đột nhiên muốn sắc phong một vị trưởng lão, những làm đệ tử các nàng cũng rất bất ngờ, nhất là nghe nói vị trưởng lão mới này có tuổi gần bằng đại sư huynh Hạ Sanh, lại càng thêm tò mò.
Dù sao Hạ Sanh danh tiếng vang dội không kém ở Thần Điện, có không biết bao nhiêu nữ đệ tử ái mộ hắn, hiện tại nhìn Dương Khai, có vẻ không kém gì Hạ Sanh, thậm chí càng oai hùng hơn người, ở gần bên hầu hạ, làm các nữ đệ tử tim đập như hươu chạy, mơ mộng liên miên. Dày vò chừng một canh giờ, đuổi các nữ đệ tử đi rồi, Cao Tuyết Đình bảo Dương Khai đứng lên xoay vài vòng, xem một hồi mới hơi gật đầu.
Dương Khai mặc trường bào màu tím, bớt đi một tia trẻ tuổi tiến tới, thêm một phần trầm ổn, thế mới có chút dáng vẻ trưởng lão.
- Đi thôi. Cao Tuyết Đình vung tay, dẫn đầu bay đi trước, Dương Khai theo sau. Vốn còn muốn dặn dò Dương Khai đừng quá căng thẳng, nhưng thần niệm tra xét lại thấy Dương Khai thản nhiên như không, căn bản không có vẻ gì là lo lắng, Cao Tuyết Đình cũng lười dặn dò.
Trong lòng hiểu được những năm qua Dương Khai gặp không ít tràng cảnh lớn, đại điển sắc phong dù không kém, nhưng còn chưa đủ rung động tâm thần hắn.
Vạn Thánh Phong, dòng người đông đảo, các khách mời được an bài ở hai bên quảng trường, theo thân phận tu vi xếp hàng ngồi, không đông lắm, chỉ hơn 200 người, nhưng bọn họ là đại biểu cho toàn bộ thế lực tông môn Nam Vực. Các đệ tử Thanh Dương Thần Điện đi qua lại, không ngừng chạy giữa các hàng ghế, không ngừng rót rượu, dâng lên các món ngon quý hiếm, tiên tương ngọc dịch, các Đế Tôn Cảnh quen nhau cụng ly, rất là náo nhiệt.
Đông đảo cường giả hội tụ một chỗ, thật là cảnh tượng khó thấy, lúc trước Hạ Sanh được sắc phong làm trưởng lão Thần Điện, cũng không phô trương lớn như vậy, khi đó, Thần Điện phát phù tín cho các thế lực lớn, thông báo chuyện này mà thôi. Nhưng đến lượt Dương Khai, lại làm lớn đến cả Nam Vực đều biết, còn là vì thời gian gấp rút, không thì khách mời sẽ càng đông hơn.
Tiêu Vũ Dương cùng Tiêu Thần ngồi chung một bàn, ở hàng đầu tiên, thân là trưởng lão Tinh Thần Cung, còn là Đế Tôn tam tầng cảnh, tự nhiên có người đến mời rượu, nhưng mà Tiêu Vũ Dương tùy tiện đối phó vài người liền nhắm mắt lại, làm những người khác cũng ngại đi qua. Không ai dám có phê bình gì. Đột nhiên, ba tiếng chiêng trống toàn trường yên tĩnh, khách khứa qua lại cũng vội trở về ghế ngồi. Các ánh mắt đều tụ tập về phía một hướng.
Bên đó, hai đội võ giả bay tới, một đội nam, một đội nữ, nam nhân phong thần tuấn lãng, anh võ bất phàm, nữ thì mi mắt như vẽ, thanh tú thoát tục, đều mặc áo trắng, mỗi người tu vi Đạo Nguyên Cảnh, khí tức tinh thuần hùng hồn. Hai đội nam nữ mở đường, đằng sau là một chiếc lâu thuyền tinh xảo chạy tới, trên tàu, Dương Khai chắp tay mà đứng, ngược gió thổi tới, tóc dài tung bay, cảm giác như đạp gió mà đi. Cao Tuyết Đình đứng ở phía sau Dương Khai, thần sắc trang nghiêm. Đáp xuống Vạn Thánh Phong, hai đội nam nữ lập tức dạt sang hai bên, lâu thuyền dừng lại, Dương Khai cùng Cao Tuyết Đình cùng bay xuống.
Thoáng cái, vô số ánh mắt nhìn về phía Dương Khai, đều tò mò đánh giá hắn. Một người tên Dương Khai giết trưởng lão cùng chấp sự Tinh Thần Cung, chuyện này truyền bá xôn xao ở Nam Vực trong những ngày gần đây, người không biết lúc này cũng biết, mà người này, là vai chính trong đại điển sắc phong Thanh Dương Thần Điện hôm nay.
Người không biết Dương Khai tự nhiên tò mò, rốt cuộc là hạng người to gan lớn mật nào dám ra tay với trưởng lão Tinh Thần Cung. Vừa nhìn, phát hiện Dương Khai chỉ là Đế Tôn nhất tầng cảnh, không khỏi toát ra thất vọng, thầm cảm thấy lời đồn bậy bạ, tu vi như vậy, làm sao giết được Đàm Quân Hạo? Chỉ sợ một chiêu của Đàm Quân Hạo cũng không đỡ nổi.
Cũng có người cẩn thận nhìn lại Tiêu Vũ Dương, hiện tại Tiêu Vũ Dương cũng là trưởng lão Tinh Thần Cung, mọi người tự nhiên hiếu kỳ hắn nhìn thấy Dương Khai sẽ có phản ứng gì. Nhưng làm mọi người thất vọng, là Tiêu Vũ Dương vẫn nhắm mắt, không nói một lời. Thanh Dương Thần Điện làm gì thế này? Sắc phong một kẻ giết trưởng lão Tinh Thần Cung làm trưởng lão, vậy không phải tự gánh rắc rối hay sao? Rất nhiều người đều không hiểu nổi.
Quy trình đại điển sắc phong cũng không phức tạp, dù sao mọi người đều là võ giả, khoái ý ân cừum không có nhiều lễ nghi phức tạp như vậy,
Dương Khai theo Cao Tuyết Đình chỉ dẫn, từng bước đi tới, coi như không thấy những ánh mắt tò mò hai bên, đi thẳng đến trước mặt Ôn Tử Sam. Ôn Tử Sam mặt mỉm cười, giơ ngón tay từ xa chỉ lên đỉnh đầu Dương Khai, lớn tiếng hô lên, nhấn từng chữ một, tuyên đọc quyền lợi cùng nghĩa vụ của Dương Khai sau khi trở thành trưởng lão Thanh Dương Thần Điện.
37
1
5 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
