Chương 31
Hội Đấu Gía Tử Nguyên
- Bảo giáp trung phẩm cấp Đế, có thỏa mãn nhu cầu của Dương huynh không? Khang Tư Nhiên mỉm cười.
- Trung phẩm cấp Đế! Dương Khai hơi đổi sắc: - Trên hội đấu giá có bảo giáp trung phẩm cấp Đế ư?
Khang Tư Nhiên gật gật đầu nói: - Không sai! Lần này bảo vật áp trục của hội đấu giá, chính là một kiện bảo giáp trung phẩm cấp Đế!
- Lời ấy là thật! Dương Khai vô cùng vui mừng, lần này tới Tử Nguyên Thương Hội, một là mua Không Linh Tinh và Không Linh Ngọc, để chuẩn bị sau này bố trí pháp trận không gian; thứ hai là muốn tìm một kiện bảo giáp! Dương Khai yêu cầu không cao, nhưng dầu gì hắn cũng là Đế Tôn Cảnh, vốn mục tiêu chỉ muốn tìm một kiện bảo giáp cấp Đế là được, nhưng không nghĩ tới ở đây lại có một kiện cấp Đế trung phẩm, còn tốt hơn rất nhiều so với mong muốn. Hắn cũng không muốn sau này mỗi khi thi triển bí thuật long hóa, toàn thân quần áo rách nát thậm chí là thân thể lõa lồ.
- Có thể ngấm ngầm giao dịch không? Dương Khai hỏi. Các vật bán đấu giá đa số đều là võ giả gởi bán đấu giá, nhưng cũng có rất nhiều là Phòng đấu giá tự mình tìm ra, bất luận là loại nào, với quan hệ đạt thành hợp tác lâu dài giữa Dương Khai và Tử Nguyên Thương Hội hiện nay, đều có tư cách ngấm ngầm giao dịch.
Khang Tư Nhiên áy náy nói: - Điều này sợ là không được! Nếu là vật đấu giá nào khác thì dễ tính, còn kiện bảo giáp trung phẩm cấp Đế này là bảo vật đưa lên làm áp trục, hơn nữa đã cho quảng cáo từ ba tháng trước, Lâu hội trưởng không có khả năng đáp ứng ngầm giao dịch với huynh!
- Như vậy à... Dương Khai cũng không có thất vọng bao nhiêu. Nếu đã quảng cáo làm bảo vật áp trục từ trước, khẳng định sẽ không ngấm ngầm bán đi, bởi vì làm như vậy cũng có đả kích rất lớn đối với uy tín của Tử Nguyên Thương Hội:
- Không sao, thời điểm đó ta đi đấu giá là được!
Khang Tư Nhiên nói: - Dương huynh chờ một lát, ta đi chuẩn bị cho huynh một tấm thiệp mời!
Nói dứt lời liền đi ra. Dương Khai lẳng lặng chờ một lát, Khang Tư Nhiên liền trở lại cầm một tấm thiệp mời thiếp vàng đưa cho Dương Khai nói:
- Đêm mai giờ Tuất, hội đấu giá đúng giờ bắt đầu. Dương huynh tới sớm một chút, nói không chừng có thể gặp vật mình thích!
- Được! Dương Khai nhận lấy thiệp mời, nhét vào nhẫn không gian. Sau một lúc, Dương Khai mới từ trong phòng khách đi ra, rời phân hội Tử Nguyên Thương Hội.
Tùy ý đi dạo một vòng Phong Lâm Thành, mua sắm một chút vật tư, xuất ra bó lớn bó lớn nguyên tinh... Lúc này Dương Khai mới đi vòng tới Tần gia. Tần gia giờ này vô cùng bận rộn, mỗi người đều đang thu dọn đồ đạc. Tuy là gia tộc nhỏ, nhưng dầu gì cũng ở chỗ này sinh sôi phát triển mấy ngàn năm, đột nhiên phải rời bỏ nơi này, người Tần gia ít nhiều vẫn có chút không đành lòng. Tuy nhiên dưới mệnh lệnh của Tần
Triêu Dương, ngay cả không đành lòng cũng chỉ có thể vâng theo, vật gì có thể mang đi toàn bộ đều mang đi.
Dương Khai dạo qua một vòng Tần gia, không ngờ không có phát hiện bóng dáng Tần Triêu Dương. Nhưng thật ra Tần Ngọc đã xuất quan, vừa gặp Dương Khai lập tức gương mặt vui mừng tiến lên đón:
- Dương đại ca!
Dương Khai mỉm cười gật gật đầu: - Mấy năm không thấy, tu vi tăng tiến không ít!
Trước hắn đã dò xét qua, giờ này Tần Ngọc có tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, tốc độ tu luyện này đã là cực nhanh, có lẽ có quan hệ với Thiên Địa Tiệt Thân của nàng... Võ giả có tư chất như thế, chỉ cần cho nàng đủ thời gian và không gian phát triển, nhất định có thể tăng trưởng.
- Đều nhờ phúc của Dương đại ca! Tần Ngọc đan mười ngón tay vào nhau, đứng trước mặt Dương Khai, duyên dáng yêu kiều nói cảm kích: - Nếu không nhờ Dương đại ca, mười tám tuổi năm ấy có khả năng ta đã chết rồi! Dương đại ca chính là ân nhân lớn nhất của muội!
- Đây là mệnh số của cô nương, không cần cảm tạ ta! Dương Khai mỉm cười: - Gia gia cô nương đâu?
Tần Ngọc vén tóc rũ xuống bên tai, nói: - Vì phải đi ngay nên gia gia muốn bán đi khế đất của Tần gia, hẳn là đi phủ thành chủ! Dừng một chút, nàng nói: - Dương đại ca, chúng ta thật sẽ đi Bắc Vực sao?
- Không sai!
- Nghe nói Bắc Vực bên kia rất lạnh, đầy trời gió tuyết!
Dương Khai cười nói: - Lời đồn đãi có sai lầm, Bắc Vực bên kia tuy rằng rất nhiều địa phương quả thật đầy trời gió tuyết, nhưng cũng có rất nhiều địa phương hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo. Ta mang các người đi chính là loại địa phương đó, đến nơi đó, Tần gia các người sẽ có điều kiện phát triển tốt hơn!
Tần Ngọc trong đôi mắt đẹp sáng ngời, không khỏi lộ ra ý hướng tới.
- Cô nương làm gì làm đi, ta nghỉ ngơi một chút! Dương Khai nói một câu, rồi di vào hậu đường.
Nhìn bóng lưng của hắn, Tần Ngọc hé miệng, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài. Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, đợi tới ngày thứ hai bóng đêm phủ xuống, Dương Khai mới đẩy cửa phòng đi ra. Trước cửa Tần Ngọc đang đi qua đi lại dáng vẻ tâm sự nặng nề, nghe tiếng động nàng ngẩng đầu nhìn, thấy Dương Khai hiện thân, vội nói:
- Dương đại ca, chúng ta đều chuẩn bị xong!
Tần Triêu Dương cũng từ cách đó không xa đi tới, nghiêm nghị nói: - Dương lão đệ, hết thảy Tần gia chuẩn bị thỏa đáng, lúc nào khởi hành!
Dương Khai nói: - Giờ hợi xuất phát, chờ ở ngoài thành đông nam 500 dặm, còn có một nhóm người khác sẽ cùng đi chung với các vị!
- Ai vậy? Tần Triêu Dương ngạc nhiên.
- Người của Trương gia! Dương Khai trả lời.
Tần Triêu Dương gật gật đầu nói: - Thì ra là bọn họ!
Trương gia có quan hệ không tệ với Dương Khai, điểm này Tần Triêu Dương đã biết. Năm đó sau khi Dương Khai rời đi, Tần gia cũng có quan tâm nhiều tới Trương gia, chỉ là mấy năm sau này Tần gia tự mình còn không quản nổi, đương nhiên cũng không có năng lực chiếu cố Trương gia. Giờ này nghe nói người của Trương gia cũng sẽ đi cùng nhóm mình, Tần Triêu Dương không khỏi nảy sinh cảm giác cùng chung hoạn nạn.
- Dương đại ca định đi đâu? Tần Ngọc đột nhiên hỏi.
- Đi hội đấu giá của Tử Nguyên Thương Hội, có một kiện vật cần mua! Dương Khai trả lời một câu, bước chân một bước liền bay ra ngoài, bỗng nhiên dừng lại thân hình ở ngoài mười mấy trượng, quay đầu nhìn Tần Ngọc hỏi:
- Cô nương muốn đi cùng không?
Vẻ mong đợi trên mặt Tần Ngọc thoáng cái hóa thành sắc mặt vui mừng, thân thể mềm mại nhoáng một cái liền đuổi theo.
- Đi thôi! Dương Khai gọi một tiếng, bắt đầu khởi động đế nguyên bao phủ Tần Ngọc, hóa thành một luồng sáng dần biến mất trên bầu trời Tần gia.
Trước cửa Phòng đấu giá Tử Nguyên Thương Hội, giăng đèn kết hoa, trải thảm đỏ thật dài, dường như lễ hội phi thường náo nhiệt. Khang Tư Nhiên cùng Cốc Hồng hai quản sự chia ra hai bên tiếp khách, trên mặt nụ cười không ngừng, ôm quyền chào hỏi hàn huyên với khách tới.
- Nhạc môn chủ, nhiều ngày không thấy!
Một lão già hơi lớn tuổi ưỡn ngực xoải bước đi tới, Cốc Hồng lập tức bước ra chào đón.
Nhạc Đông Chính mỉm cười, đáp lễ: - Cốc quản sự khách sáo rồi! Nghe nói hội đấu giá lần này có xuất hiện không ít thứ tốt, nên đặc biệt tới tham gia náo nhiệt!
Cốc Hồng nói: - Nhạc môn chủ nói đùa, nếu ngài tới tham gia náo nhiệt vậy chỉ sợ không có ai mua đồ! Nhạc Đông Chính nói:
- Cốc quản sự bận rộn, lão phu tự tiện!
- Chiêu đãi không chu toàn, Nhạc môn chủ thứ lỗi!
Cốc Hồng cười một tiếng lấy lòng, đưa tay ra hiệu, lập tức có một tỳ nữ tướng mạo không tầm thường đi tới, dẫn Nhạc Đông Chính đi vào bên trong hội đấu giá. Phàm là người có chút thân phận và địa vị tới, đều sẽ có tỳ nữ dẫn đường, biểu hiện bất đồng với người khác.
- Dương huynh! Bên kia Khang Tư Nhiên cũng ôm quyền chào Dương Khai, xoay chuyển ánh mắt liếc nhìn Tần Ngọc, mỉm cười nói:
- Tần đại tiểu thư cũng tới! Tần Ngọc tự nhiên Khang Tư Nhiên nhận được, dù sao Khang Tư Nhiên cũng kinh doanh ở Phong Lâm Thành thời gian nửa đời người.
Tần Ngọc mỉm cười đáp lễ: - Chào Khang quản sự!
- Không cần chào mời ta, chính ta đi vào là được! Dương Khai mỉm cười.
Hắn vừa mới dứt lời, bỗng nhiên cảm nhận phía trước có tia ánh mắt cừu thị chiếu vào mình, Dương Khai quay nhìn lại, liền thấy Nhạc Đông Chính đang lạnh lùng nhìn mình, ánh mắt hắn vô cùng âm trầm, dường như có thù giết cha, mối hận đoạt vợ với Dương Khai không bằng. Dương Khai mỉm cười, hoàn toàn không có để hắn ở trong lòng.
Nhạc Đông Chính hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Ánh mắt hai người va chạm tuy rằng ngắn ngủi, nhưng Khang Tư Nhiên và Cốc Hồng đều nhìn rõ. Cốc Hồng đảo con ngươi một vòng, cũng không biết nghĩ tới điều gì, hắn cười nhẹ một tiếng.
Khang Tư Nhiên thì lại ưu tư lo lắng, thấp giọng hỏi: - Dương huynh cùng Nhạc môn chủ kia có phải có thù hận gì không?
- Có một chút! Dương Khai sờ lỗ mũi một cái, giết ba tên đệ tử Đạo Nguyên tam tầng cảnh của Nhạc Đông Chính hắn... thù này cũng không phải là lớn bình thường.
Khang Tư Nhiên nghiêm mặt nói: - Vậy huynh phải cẩn thận một chút, Nhạc Đông Chính là môn chủ Đoạn Nhạc Môn, từ 100 năm trước đã tấn thăng Đế Tôn, nghe đồn hắn tùy thời có thể đột phá tới Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, không thể khinh thường!
Dương Khai gật đầu tươi cười trấn an: - Không sao đâu! Ta đi vào trước!
Khang Tư Nhiên gật gật đầu, ra hiệu về phía đám tỳ nữ bên cạnh, lập tức có một người đi ra, nhận thiệp mời trên tay Dương Khai, dẫn hắn đi vào bên trong hội trường đấu giá. Xuyên qua một đường hành lang rộng rãi sáng sủa, rất nhanh đi tới trước một gian phòng bao.
Mở cửa phòng, một gian phòng rộng rãi hiện ra trước mắt, bên trong trang trí vô cùng xa hoa, tối thiểu cũng có thể chứa 20 người mà không chật chội, phía trước một mặt cửa sổ tinh thạch trong suốt to lớn, xuyên qua cửa sổ tinh thạch, đều nhìn thấy hết thảy phía ngoài.
Phòng bao dạng này, chỉ có khách nhân rất tôn quý mới có tư cách đi vào, tỳ nữ kia hiển nhiên cũng biết rõ điểm này, cho nên thái độ vô cùng khiêm tốn và cung kính.
- Đại nhân nếu cần gì, chỉ phân phó nô tỳ là được! Tỳ nữ giới thiệu với Dương Khai một chút quy tắc của hội đấu giá, sau đó ôn nhu nói.
- Không có gì cần, cô đi ra ngoài trước đi, ta ở chỗ này là được rồi! Tần Ngọc bỗng nhiên lên tiếng, đuổi tỳ nữ ra ngoài như đuổi ruồi.
Tỳ nữ kia vẫn không mất nụ cười, vừa thấy là biết đã được huấn luyện rất tốt, khom người nói: - Vậy tiểu tỳ ra ngoài trước, chờ ở ngoài cửa! Nói dứt lời liền lui ra ngoài, nhẹ đóng cửa phòng.
Tần Ngọc liếc nhìn Dương Khai, phát hiện hắn đang cười tủm tỉm nhìn mình, nàng không khỏi đỏ mặt, tránh né ánh mắt hắn.
- Ngồi đi! Dương Khai gọi một tiếng, tự mình tìm ghế ngồi xuống, đối diện với đài đấu giá phía ngoài: - Đợi lát nữa nếu thấy vật gì ưa thích, cứ việc lên tiếng báo giá!
- Muội nhìn xem náo nhiệt... Tần Ngọc nhỏ giọng nói một câu, lại thấy Dương Khai đã nhắm hai mắt lại, không khỏi dẩu dẩu môi, cũng tìm chỗ ngồi xuống.
Trong phòng trong lúc nhất thời yên tĩnh không tiếng động, cũng làm cho Tần Ngọc càng không được tự nhiên. Vốn nàng còn muốn hỏi một chút Dương Khai mấy năm này đi nơi nào, làm chuyện gì, nhưng bây giờ thấy Dương Khai cũng không có hứng thú nói chuyện, nàng cũng ngại ngùng quấy rầy. Cũng may hai người cũng không chờ đợi bao lâu, hội đấu giá đã bắt đầu.
Một mỹ phụ đi lên đài đấu giá, ăn mặc hở hang, bộ ngực đầy đặn hơn phân nửa lộ ra ngoài, hai cặp đùi thon đẹp như ẩn như hiện dưới lớp sa mỏng, trong cặp mắt đa tình đầy ý mê hoặc, khóe miệng chưa nói đã cười, thoáng cái làm cho bầu không khí của hội trường đấu giá sinh động hẳn lên... làm cho Tần Ngọc nhìn thấy mặt đỏ tới mang tai, thầm khinh bỉ trong lòng...
Len lén liếc nhìn Dương Khai, phát hiện hắn vẫn như cũ nhắm mắt lại, lúc này nàng mới hài lòng không ít...
142
0
5 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
