TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 7.1: Cô ấy đang khát khao một hy vọng

[Chỉ số tấn công: A+.]

Tống Thời Tam khẽ nhíu mày.

Hợp kim lam tinh cấp hai không chỉ có độ dẻo tốt mà còn chịu nhiệt cực đỉnh, đúng là nguyên liệu thích hợp để phối hợp với nguyên tố hỏa tăng lực công kích. Để gia tăng độ cứng của lưỡi dao, Tống Thời Tam còn đặc biệt bổ sung thêm một mạch dẫn nguyên tố kim loại.

Thêm tới hai lớp nguyên tố… mà cũng chỉ được có A+ thôi sao?

May là cái hiểu biết về mạch tích hợp của mình xem ra không lệch khỏi quỹ đạo, đã thành công bước ra bước đầu tiên. Nghĩ tới đó, cô thấy yên tâm hẳn.

Chiếc dao này vốn chỉ là phiên bản thử nghiệm, thiết kế mạch dẫn còn nhiều chỗ thô sơ. Nếu rèn dũa thêm một chút, nâng sức công lên S, thậm chí là S+ cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.

Cô bước lên rút con dao khỏi máy thử, vừa xoay người lại thì thấy ngay ánh mắt chết lặng của Hà Du, người đang cầm nửa cái quai cốc gãy, tròn mắt nhìn cô.

“Em…”

Hà Du đứng đơ tại chỗ mất vài giây, trong đầu hàng ngàn dấu chấm hỏi chạy loạn.

???

Làm gì có ai mới học nghề mà làm ra được vũ khí nguyên tố dễ như trở bàn tay thế này?

Hợp kim lam tinh cấp hai làm gì đủ sức cho ra chỉ số tấn công A+?

Trời má! A+ á?! Lần cuối cùng cô thấy vũ khí nào đạt A+ là hồi nào rồi ấy nhỉ? Chẳng lẽ khoa nghiên cứu vũ khí của tụi mình sắp có thiên tài nghịch thiên xuất hiện rồi sao?!

Bao nhiêu cảm xúc ào ạt dâng trào trong lòng ngực, Hà Du có cả núi câu hỏi muốn xổ ra, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt thoáng thất vọng của Tống Thời Tam khi nhìn bảng kết quả… mấy câu hỏi đó tự dưng tắc lại trong cổ họng.

Cô ấy hít một hơi, cố gắng đè nén sự chấn động đang muốn bùng nổ trong lòng, giả vờ tỏ ra như thể chuyện này “quá bình thường”:

“... Thành tích này khá tốt đấy.”

Tống Thời Tam thì đã rũ bỏ mớ cảm xúc vừa rồi, lúc này đang hăng hái nghiên cứu con rô-bốt mô phỏng phía trước. Sau một hồi nghịch nghịch, cô quay sang Hà Du, mắt sáng rỡ như đứa trẻ được cho quà:

“Xong rồi à? Còn hình thái nào khác cho em thử tiếp không?”

Robot mô phỏng dùng để thử nghiệm nhìn thì có vẻ ghê gớm, nhưng thực ra chỉ cần liếc mắt là đoán được đường đi nước bước, so với con Cửu Tiết Trùng thật thì chậm chạp như rùa bò.

Muốn kiểm tra xem vũ khí nguyên tố trong tay mình thể hiện ra sao trên chiến trường, kiểu mô hình này thì đúng là còn lâu mới đủ.

“… Có đấy.” Hà Du vẫn còn đơ như cây cột điện, đầu óc thì chạy ngang dọc, phân vân không biết có nên nói cái ý nghĩ điên rồ kia ra hay không.

Trường đúng là có nơi chuyên để kiểm tra khả năng chiến đấu — trường huấn luyện, nơi đó có các buồng mô phỏng đủ loại tình huống và cấp độ khó.

Mà trường huấn luyện của Học viện Quân sự số Một thì nổi tiếng là nơi ngốn ngân sách nhất của cả trường: từ cảm giác trúng đòn, đường đi nước bước của robot, đến phản ứng khi bị đánh trúng — không khác gì thật. Nói không ngoa, đây chính là cơ sở huấn luyện hiện đại và xịn nhất của toàn Liên bang.

Có điều… do ngành khoa học vũ khí không yêu cầu sinh viên phải có năng lực chiến đấu, nên từ trước đến giờ, chẳng ai nghĩ đến việc để sinh viên bên này vào trường huấn luyện cả.

Phần lớn sinh viên ngành này hoặc là có vấn đề bẩm sinh về tinh thần lực, hoặc do tai nạn mà bị suy giảm, xã hội thậm chí còn ngầm mặc định rằng mấy người này không hợp ra chiến trường.

Với người làm khoa học vũ khí, giá trị lớn nhất chính là bản thiết kế trong tay mà thôi.

Thế mà lúc này đây, dưới ánh mắt nóng rực như sắp châm lửa của Tống Thời Tam, Hà Du lại như bị ma xui quỷ khiến mà thốt ra nửa câu còn lại:

“Đi… trường huấn luyện đi.”

Trời đã về khuya, gió đêm vẫn còn vương chút oi nóng.

Hai người một trước một sau đi trên sân thể dục, bóng họ in dưới ánh đèn đường lay động theo từng bước chân.

Hà Du đi phía trước, dẫn đường.

Chỉ khoảng một tiếng trước, cô ấy cũng vừa từ trường huấn luyện trở về — cũng là con đường này.

Ai ngờ quay đầu một cái, lại dắt thêm cả học trò, quay trở lại nơi vừa rời khỏi.

Người học ngành khoa học vũ khí phần lớn đều dị ứng với cái nơi gọi là “trường huấn luyện.”

Ban ngày, chỗ đó toàn là mấy thầy trò bên hệ chiến đấu, ai nấy như bước ra từ quảng cáo, thần thái bừng bừng, miệng thì thao thao bất tuyệt về mấy chiêu thức mới sáng tạo bằng tinh thần lực, rồi thì hôm nay lại phá thêm cái kỷ lục nào đó.

Còn ban đêm, nơi ấy tối đen như mực, chỉ còn lại những bảng thành tích lấp lánh ánh đỏ lập lòe giữa màn đêm, tựa như lưỡi dao xẹt qua lòng tự tôn vừa mong manh vừa không chịu khuất phục của cô.

Hà Du, trước khi xuất ngũ, từng là một chiến sĩ đơn binh hạt giống—từng là niềm kiêu hãnh của quân đội, sở hữu tinh thần lực cấp S, lập không biết bao nhiêu chiến công lẫy lừng. Cô ấy từng cùng đồng đội xông pha giữa bầy trùng, cũng từng một mình liều chết giải cứu dân thường ở tinh cầu hoang. Khi đó cô ấy như vì sao sáng được muôn người ngước nhìn, đồng thời cũng gánh trên vai sứ mệnh thiêng liêng: bảo vệ gia viên, gìn giữ Liên bang.

Thời ấy, cô ấy cũng từng kiêu hãnh ngút trời, từng bước chân đều mang theo một phần nhiệt huyết không ai sánh được.

Khi đó, cô ấy nghĩ “hội chứng khoáng hóa” là thứ xa vời như truyền thuyết. Dù có mắc phải, thì cũng chỉ tổn thương vài bộ phận chẳng đáng lo—vẫn còn lâu mới đến ngày giải ngũ.



Hà Du khẽ giơ tay, chạm lên vết nứt kinh hoàng nơi thái dương.

3

0

2 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.