0 chữ
Chương 59
Chương 59
Bởi vậy, tiếp theo mãi cho đến khi đọc xong quyển thứ năm này, Lý Truy Viễn cũng không ngẩng đầu nhìn xuống nữa.
Vào phòng, lấy ra quyển thứ sáu, sau khi Lý Truy Viễn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn xuống, bà Liễu đã ngồi ở chiếc ghế bên cạnh đọc báo, nhưng Tần Ly vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu nhìn lên phía mình.
Cô bé sẽ không phải vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu này chứ?
Điều này làm cho trong lòng Lý Truy Viễn sinh ra một chút cảm giác tội lỗi, lúc đọc sách trong lòng cũng có chút bực bội không thể hoàn toàn tĩnh tâm.
Bà Liễu đọc báo ở dưới lầu thật ra vẫn luôn dùng khóe mắt nhìn chằm chằm lên sân thượng, nhìn đứa trẻ kia thỉnh thoảng lại thò đầu ra, tần suất ngày càng loạn, trong lòng không khỏi cười khẩy một tiếng:
Đây chính là đàn ông, lúc đến đi tự nhiên thì an tâm thoải mái, một khi có trách nhiệm ràng buộc liền tâm phiền ý loạn.
Nhưng rất nhanh, Liễu Ngọc Mai liền kinh ngạc mà buông tờ báo xuống, bởi vì bà nhìn thấy Lý Truy Viễn từ trên lầu chạy xuống, lúc đi qua trước mặt mình còn cười cười, sau đó đi thẳng tới hướng cháu gái của bà.
"Cháu..."
Không đợi Liễu Ngọc Mai nói ra miệng, bà đã nhìn thấy cậu bé vậy mà cúi người muốn nắm tay cháu gái mình.
"Nguy hiểm..."
Liễu Ngọc Mai biết cháu gái mình khi bị người ngoài tiếp xúc sẽ sinh ra phản ứng đáng sợ như thế nào, cậu bé trước mắt này sẽ bị cào đến đầu rơi máu chảy, chính là bà nội này của cô bé, cũng không dám có cử động thân mật quá phận.
Lập tức, Liễu Ngọc Mai "vụt" một tiếng đứng lên, bà ta thế mà lại trông thấy cậu bé kia nắm tay cháu gái mình, cháu gái mình cũng đứng lên theo.
Đây là... Chuyện gì xảy ra?
Buổi sáng khi cháu gái nhà mình nhìn chằm chằm vào cậu bé, bà còn cố ý mượn lúc pha trà để nhìn ở khoảng cách gần, xem trên người cậu bé có thứ "bẩn thỉu" gì có thể hấp dẫn cháu gái nhà mình hay không.
Nhưng loại tương tác trước mắt này, đã vượt qua phạm vi lý giải của Liễu Ngọc Mai.
Lý Truy Viễn nắm tay Tần Ly, tay cô bé rất ấm, cũng rất mềm.
"Em cứ ngẩng đầu như vậy cổ sẽ mỏi, lên lầu đọc sách cùng anh có được không?"
Tần Ly nhìn Lý Truy Viễn, không nói chuyện.
"Không nói lời nào coi như em đồng ý rồi nhé."
Lý Truy Viễn cúi người cầm lấy chiếc ghế Tần Ly đang ngồi, sau đó kéo cô bé đi vào trong nhà.
Liễu Ngọc Mai không lên tiếng ngăn cản, hoàn toàn ngược lại, sau khi trải qua khϊếp sợ ban đầu, lại nhìn bóng lưng thiếu niên thiếu nữ nắm tay đi cùng, mắt của bà lập tức bị nước mắt thấm ướt.
Bà dùng tay che miệng của mình, sợ mình khóc nức nở ra tiếng.
Thậm chí bà còn dùng răng cắn mu bàn tay của mình, xác nhận mình không phải đang nằm mơ.
"Bịch!"
Ở tầng một, dì Lưu đang bận rộn chế tạo người giấy, chậu hồ dán trong tay trực tiếp rơi xuống đất, văng tung tóe khắp nơi, may mà Lý Tam Giang ở trên tầng hai, bằng không lại đau lòng đến nhảy dựng lên.
"Kẽo kẹt..."
Chú Tần đang lắp ráp khung nhà, trực tiếp kéo đứt xà nhà của căn nhà giấy.
Họ liếc mắt nhìn nhau, đều cho là mình hoa mắt, vừa rồi mình nhìn thấy cái gì, A Ly bị người ngoài nắm tay cùng đi lên cầu thang?
Hai người lập tức bỏ lại công việc trong tay, chạy ra ngoài đi tới sân, không thấy Liễu Ngọc Mai, hai người lại đi tới căn nhà phía Đông, trông thấy Liễu Ngọc Mai đang đứng ở trước bài vị, vui đến phát khóc nói:
"Mọi người thấy không, mọi người thấy chưa, A Ly nhà chúng ta, A Ly nhà chúng ta..."
...
Lý Tam Giang đang nghe đài kể chuyện, miệng ngâm nga giai điệu, nghiêng người đi lấy cốc trà vừa uống một ngụm nước, đã thấy Lý Truy Viễn tay trong tay với Tần Ly đi ra từ đầu bậc thang.
"Phụt!"
Nước trong miệng Lý Tam Giang trực tiếp phun ra.
"Cụ ơi, có cần cháu rót thêm nước cho cụ không?"
Thấy Lý Truy Viễn kéo Tần Ly đi về phía mình, Lý Tam Giang lập tức xua tay:
"Không không không, không cần, cháu mang cô bé đi đi, cách ta xa một chút! Không đúng, cháu cũng..."
Lý Truy Viễn dắt Tần Ly đi tới góc đông nam, đặt chiếc ghế xuống.
"Em ngồi đi."
Tần Ly ngồi xuống.
Lý Truy Viễn ngồi trở lại ghế mây, cầm lấy sách, vừa lật một trang, cậu liền cảm giác không đúng, liền đứng dậy: "Đứng lên một chút."
Tần Ly đứng lên, Lý Truy Viễn đem chiếc ghế nhỏ của cô bé dời đi, đổi một chiếc ghế cao hơn hôm qua chị Anh mang lên, sau đó đặt ở bên cạnh mình.
"Ngồi đi."
Tần Ly nhìn chiếc ghế mới, không ngồi.
Lý Truy Viễn hơi nghi hoặc, nhưng cậu lập tức giống như nghĩ tới điều gì, dùng ống tay áo của mình lau lau trên ghế:
"Ngồi đi, sạch rồi."
Tần Ly ngồi xuống.
Lý Truy Viễn lại đặt sách lên ghế gỗ, không ôm nằm xuống đọc nữa.
Hai người cách nhau rất gần, đầu kề đầu.
Ánh mắt Tần Ly vẫn rơi vào trên người cậu, mà bản thân cậu, cũng có thể trong lúc đọc sách, đưa khuôn mặt của cô bé vào trong tầm mắt của mình.
Sợi tóc của cô bé thỉnh thoảng bị gió thổi bay, phất vào mặt cậu, mùi hương trên người cô bé cũng luôn quanh quẩn ở chóp mũi cậu.
Loại cảm giác này, rất kỳ lạ.
Vừa đọc sách vừa ngắm người đẹp, Lý Truy Viễn cảm thấy, mình đã tìm được hiệu suất đọc sách cao nhất.
Ở nơi xa, Lý Tam Giang từ hoảng sợ đến sợ hãi rồi lo lắng đến không thể tưởng tượng nổi...
Đợi nhìn hồi lâu, xác nhận cô bé kia cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia nhìn chằm chằm tằng tôn nhà mình sẽ không sinh ra nguy hiểm, trong mắt của ông... lộ ra vẻ tán thưởng!
Tiểu Viễn Hầu này, so với mẹ nó khi còn bé thật là không giống nhau.
Lúc Lý Lan đi học thường xuyên nhận được thư tình, kết quả cách làm của nha đầu kia là, trực tiếp đưa tất cả thư tình nhận được lên bàn làm việc của hiệu trưởng.
Ngày hôm đó, không biết bao nhiêu nam sinh bị mời phụ huynh, trong phòng hiệu trưởng đều vang lên tiếng roi da quật vào mông.
"Được, được lắm, xem ra Tiểu Viễn Hầu nhà chúng ta từ nhỏ đã thông minh lanh lợi hơn mẹ nó lúc ấy, hắc hắc."
Vào phòng, lấy ra quyển thứ sáu, sau khi Lý Truy Viễn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn xuống, bà Liễu đã ngồi ở chiếc ghế bên cạnh đọc báo, nhưng Tần Ly vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu nhìn lên phía mình.
Cô bé sẽ không phải vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu này chứ?
Điều này làm cho trong lòng Lý Truy Viễn sinh ra một chút cảm giác tội lỗi, lúc đọc sách trong lòng cũng có chút bực bội không thể hoàn toàn tĩnh tâm.
Bà Liễu đọc báo ở dưới lầu thật ra vẫn luôn dùng khóe mắt nhìn chằm chằm lên sân thượng, nhìn đứa trẻ kia thỉnh thoảng lại thò đầu ra, tần suất ngày càng loạn, trong lòng không khỏi cười khẩy một tiếng:
Đây chính là đàn ông, lúc đến đi tự nhiên thì an tâm thoải mái, một khi có trách nhiệm ràng buộc liền tâm phiền ý loạn.
"Cháu..."
Không đợi Liễu Ngọc Mai nói ra miệng, bà đã nhìn thấy cậu bé vậy mà cúi người muốn nắm tay cháu gái mình.
"Nguy hiểm..."
Liễu Ngọc Mai biết cháu gái mình khi bị người ngoài tiếp xúc sẽ sinh ra phản ứng đáng sợ như thế nào, cậu bé trước mắt này sẽ bị cào đến đầu rơi máu chảy, chính là bà nội này của cô bé, cũng không dám có cử động thân mật quá phận.
Lập tức, Liễu Ngọc Mai "vụt" một tiếng đứng lên, bà ta thế mà lại trông thấy cậu bé kia nắm tay cháu gái mình, cháu gái mình cũng đứng lên theo.
Đây là... Chuyện gì xảy ra?
Buổi sáng khi cháu gái nhà mình nhìn chằm chằm vào cậu bé, bà còn cố ý mượn lúc pha trà để nhìn ở khoảng cách gần, xem trên người cậu bé có thứ "bẩn thỉu" gì có thể hấp dẫn cháu gái nhà mình hay không.
Lý Truy Viễn nắm tay Tần Ly, tay cô bé rất ấm, cũng rất mềm.
"Em cứ ngẩng đầu như vậy cổ sẽ mỏi, lên lầu đọc sách cùng anh có được không?"
Tần Ly nhìn Lý Truy Viễn, không nói chuyện.
"Không nói lời nào coi như em đồng ý rồi nhé."
Lý Truy Viễn cúi người cầm lấy chiếc ghế Tần Ly đang ngồi, sau đó kéo cô bé đi vào trong nhà.
Liễu Ngọc Mai không lên tiếng ngăn cản, hoàn toàn ngược lại, sau khi trải qua khϊếp sợ ban đầu, lại nhìn bóng lưng thiếu niên thiếu nữ nắm tay đi cùng, mắt của bà lập tức bị nước mắt thấm ướt.
Bà dùng tay che miệng của mình, sợ mình khóc nức nở ra tiếng.
Thậm chí bà còn dùng răng cắn mu bàn tay của mình, xác nhận mình không phải đang nằm mơ.
"Bịch!"
Ở tầng một, dì Lưu đang bận rộn chế tạo người giấy, chậu hồ dán trong tay trực tiếp rơi xuống đất, văng tung tóe khắp nơi, may mà Lý Tam Giang ở trên tầng hai, bằng không lại đau lòng đến nhảy dựng lên.
Chú Tần đang lắp ráp khung nhà, trực tiếp kéo đứt xà nhà của căn nhà giấy.
Họ liếc mắt nhìn nhau, đều cho là mình hoa mắt, vừa rồi mình nhìn thấy cái gì, A Ly bị người ngoài nắm tay cùng đi lên cầu thang?
Hai người lập tức bỏ lại công việc trong tay, chạy ra ngoài đi tới sân, không thấy Liễu Ngọc Mai, hai người lại đi tới căn nhà phía Đông, trông thấy Liễu Ngọc Mai đang đứng ở trước bài vị, vui đến phát khóc nói:
"Mọi người thấy không, mọi người thấy chưa, A Ly nhà chúng ta, A Ly nhà chúng ta..."
...
Lý Tam Giang đang nghe đài kể chuyện, miệng ngâm nga giai điệu, nghiêng người đi lấy cốc trà vừa uống một ngụm nước, đã thấy Lý Truy Viễn tay trong tay với Tần Ly đi ra từ đầu bậc thang.
"Phụt!"
Nước trong miệng Lý Tam Giang trực tiếp phun ra.
"Cụ ơi, có cần cháu rót thêm nước cho cụ không?"
Thấy Lý Truy Viễn kéo Tần Ly đi về phía mình, Lý Tam Giang lập tức xua tay:
"Không không không, không cần, cháu mang cô bé đi đi, cách ta xa một chút! Không đúng, cháu cũng..."
Lý Truy Viễn dắt Tần Ly đi tới góc đông nam, đặt chiếc ghế xuống.
"Em ngồi đi."
Tần Ly ngồi xuống.
Lý Truy Viễn ngồi trở lại ghế mây, cầm lấy sách, vừa lật một trang, cậu liền cảm giác không đúng, liền đứng dậy: "Đứng lên một chút."
Tần Ly đứng lên, Lý Truy Viễn đem chiếc ghế nhỏ của cô bé dời đi, đổi một chiếc ghế cao hơn hôm qua chị Anh mang lên, sau đó đặt ở bên cạnh mình.
"Ngồi đi."
Tần Ly nhìn chiếc ghế mới, không ngồi.
Lý Truy Viễn hơi nghi hoặc, nhưng cậu lập tức giống như nghĩ tới điều gì, dùng ống tay áo của mình lau lau trên ghế:
"Ngồi đi, sạch rồi."
Tần Ly ngồi xuống.
Lý Truy Viễn lại đặt sách lên ghế gỗ, không ôm nằm xuống đọc nữa.
Hai người cách nhau rất gần, đầu kề đầu.
Ánh mắt Tần Ly vẫn rơi vào trên người cậu, mà bản thân cậu, cũng có thể trong lúc đọc sách, đưa khuôn mặt của cô bé vào trong tầm mắt của mình.
Sợi tóc của cô bé thỉnh thoảng bị gió thổi bay, phất vào mặt cậu, mùi hương trên người cô bé cũng luôn quanh quẩn ở chóp mũi cậu.
Loại cảm giác này, rất kỳ lạ.
Vừa đọc sách vừa ngắm người đẹp, Lý Truy Viễn cảm thấy, mình đã tìm được hiệu suất đọc sách cao nhất.
Ở nơi xa, Lý Tam Giang từ hoảng sợ đến sợ hãi rồi lo lắng đến không thể tưởng tượng nổi...
Đợi nhìn hồi lâu, xác nhận cô bé kia cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia nhìn chằm chằm tằng tôn nhà mình sẽ không sinh ra nguy hiểm, trong mắt của ông... lộ ra vẻ tán thưởng!
Tiểu Viễn Hầu này, so với mẹ nó khi còn bé thật là không giống nhau.
Lúc Lý Lan đi học thường xuyên nhận được thư tình, kết quả cách làm của nha đầu kia là, trực tiếp đưa tất cả thư tình nhận được lên bàn làm việc của hiệu trưởng.
Ngày hôm đó, không biết bao nhiêu nam sinh bị mời phụ huynh, trong phòng hiệu trưởng đều vang lên tiếng roi da quật vào mông.
"Được, được lắm, xem ra Tiểu Viễn Hầu nhà chúng ta từ nhỏ đã thông minh lanh lợi hơn mẹ nó lúc ấy, hắc hắc."
4
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
