TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 56
Chương 56

Đứng ở cửa là chú Tần, Lý Truy Viễn nhìn thấy dì Lưu sau lưng chú Tần đang cầm chổi quét nhà.

"Tiểu Viễn, sao thế?" Chú Tần hỏi.

"Cụ cháu bị thương, chảy rất nhiều máu, phải đưa đến trạm xá."

"Để dì đi, dì biết cầm máu băng bó." Dì Lưu ném chổi xuống, lấy một túi vải từ trong tủ ra, chạy ra khỏi cửa, chú Tần cũng đi theo.

Lý Truy Viễn liếc nhìn những mảnh giấy vụn được quét vào trong hót rác, lại nhìn bóng lưng của chú Tần dì Lưu.

Họ, buổi tối ngủ cũng không cởϊ qυầи áo sao?

Lý Truy Viễn liếc nhìn căn nhà phía Đông, cô ấy, chắc cũng đã tỉnh rồi.

Nhưng Lý Truy Viễn không đi gõ cửa căn nhà phía Đông, mà chạy trở lại, khi đi ngang qua đống người giấy ở tầng một, cậu đi đến trước mặt ông béo, đưa tay chạm vào.

Chỉ một cái chạm nhẹ, ông béo liền đổ sụp xuống, biến thành một đống rơi trên mặt đất.

Mà điều này cũng gây ra phản ứng dây chuyền, trong lúc nhất thời, tất cả người giấy đều lần lượt "sụp đổ", giống như trò chơi xếp hình domino.

Rất nhanh, nửa phía đông tầng một vốn dĩ có vẻ rất chật chội trở nên vô cùng trống trải, chỉ là có thêm đầy đất những mảnh giấy vụn và thanh gỗ gãy.

Lý Truy Viễn không sợ hãi, thậm chí cũng không kinh ngạc, cậu rất bình tĩnh giẫm lên những mảnh giấy vụn này, mặc kệ tiếng "rắc rắc" giòn tan dưới chân, đi đến cầu thang, lên tầng hai.

Khi trở lại phòng ngủ, nhìn thấy dì Lưu đang băng bó cho cụ.

Trong không khí tràn ngập mùi thảo dược nhàn nhạt, có chút giống mùi sương sáo, chắc là đã bôi thuốc trước.

Chú Tần thay ga giường và chiếu bị máu làm bẩn, lấy ga giường sạch trong tủ ra trải, sau đó ôm Lý Tam Giang đã được băng bó xử lý vết thương lên.

Thấy dì Lưu bận rộn xong thu dọn túi vải, Lý Truy Viễn đi lên phía trước hỏi: "Dì Lưu, cụ cháu thế nào rồi ạ?"

"Máu chảy không ít, vết thương cũng không nhẹ, nhưng đều là vết thương ngoài da, đã xử lý xong, không cần đưa đến trạm xá, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được."

Lý Truy Viễn nhìn về phía Lý Tam Giang đang nằm trên giường, phát hiện sắc mặt cụ đã hồng hào hơn không ít.

Dì Lưu cũng nhìn Lý Tam Giang, thật ra, bà cũng rất ngạc nhiên, ông cụ rõ ràng tuổi đã cao, nhưng khí huyết lại dồi dào, bề ngoài thoạt nhìn già nua, nhưng bên trong lại cực kỳ khỏe mạnh.

Những ông bà cụ khác cùng tuổi, không cẩn thận ngã một cái có khi đã mất, trên người ông cụ bị đâm nhiều lỗ như vậy, chảy nhiều máu như vậy, nhưng lại giống như không hề tổn thương đến nguyên khí.

"Nhóc Viễn à, có chuyện gì cháu lại gọi bọn dì." Chú Tần nói với Lý Truy Viễn.

"Vâng, được ạ, cảm ơn chú Tần dì Lưu."

Chú Tần và dì Lưu rời đi, Lý Truy Viễn cầm cốc nước, rót chút nước ấm, đi đến bên giường Lý Tam Giang.

Lý Tam Giang tựa đầu vào gối, cánh tay phải buông thõng trước ngực, dùng tay trái nhận cốc nước, uống từng ngụm nhỏ.

Uống xong, Lý Tam Giang thở dài một tiếng: "Nhóc Viễn à, từ hôm nay trở đi, nghi thức chuyển vận, tạm dừng trước đã."

"Vâng ạ, cụ."

"Đợi cụ khỏe lại, chúng ta lại tiếp tục."

"Vâng." Lý Truy Viễn nhận lấy cốc nước đặt sang bên cạnh, "Thật ra, cũng không cần tiếp tục đâu ạ, cụ."

"Trẻ con không hiểu chuyện, đừng nói linh tinh."

"Vâng, cháu không nói nữa."

Lý Truy Viễn cởi giày, trèo lên giường, đi đến bên cạnh Lý Tam Giang, dựa lưng vào thành giường, ngồi xuống.

"Ngủ đi, nhóc Viễn, cụ không sao rồi."

"Dì Lưu không hỏi cụ làm sao lại thành ra thế này ạ?"

"Ta nói ta bị ngã."

Họ, tin rồi sao?

Trong lòng Lý Truy Viễn có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Lý Tam Giang, ông cũng không định nói.

Một lúc lâu sau, Lý Truy Viễn mở miệng nói: "Cụ ơi, phải học như thế nào ạ?"

Nếu như lần gặp Tiểu Hoàng Oanh, cậu vẫn chỉ là lần đầu gặp phải nên còn ngây ngô, thì chuyện tối nay, cậu thật sự cảm thấy bất lực.

Lý Tam Giang nghe xong lời này, tưởng rằng thằng nhóc này cuối cùng cũng đã thông suốt, định học hành cho tốt.

Trong lòng còn thầm đắc ý, xem ra trận chuyển vận này có hiệu quả, không thấy nhóc Viễn đã thay đổi tính nết rồi sao?

Được, như vậy rất tốt, chỉ cần đứa trẻ chịu học hành tiến bộ, mình chảy chút máu, cũng đáng.

Chỉ là, Lý Tam Giang hắn từ nhỏ đã là một tên lưu manh, sau này cho dù có xông pha Thượng Hải cũng là giao du với đủ loại người, cả đời này, chưa từng học hành tử tế.

Lúc trước học chữ, cũng là để đọc những tin tức lá cải trên báo Thượng Hải.

Tuy nhiên, những đạo lý cơ bản hắn vẫn có thể nói được.

"Nhóc Viễn à, cháu tuyệt đối đừng có mơ mộng xa vời, vẫn phải củng cố nền tảng cho chắc, như vậy sau này mới có thể tiến xa hơn."

Nói cách khác, mình vẫn phải tiếp tục đọc "Giang Hồ Chí Quái Lục" sao?

"Cháu biết rồi ạ, cụ."

"Ừm, biết rồi thì phải làm, kiên trì từng bước một, như vậy sau này mới có thể có thành tựu, đừng học cụ, lúc trẻ làm gì cũng nửa vời, đến khi có tuổi rồi, mới cảm thấy hối hận."

"Cụ, cũng rất giỏi ạ."

Lý Truy Viễn nhìn Lý Tam Giang khắp người đều là vết băng bó, trong lòng có chút suy đoán, con cương thi kia, có khi nào có liên quan đến cụ không?

Một là trong nhà chỉ có cụ bị thương, hai là vị trí băng bó chủ yếu của cụ, và khu vực con cương thi kia bị bà lão tấn công, trùng khớp với nhau.

Cho nên, đây là cụ sử dụng, thủ đoạn nào đó sao?

1

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.