0 chữ
Chương 63
Chương 63
Sở Trạch Dương giúp hắn xử lý qua loa một chút, nhưng cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể để hắn từ từ dưỡng sức.
Từ Tứ cố gắng ngồi dậy, nhìn Sở Trạch Dương nói: "Cảm ơn… khụ khụ…"
Từ đại nhìn hắn, thở dài một hơi, rồi lấy ra mấy trăm đồng đưa cho Sở Trạch Dương. Hắn cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhận lấy.
Trước khi rời đi, Sở Hoàn đột nhiên hỏi: "Mấy người định xử lý tấm Lư Bì này thế nào?"
Từ đại xua tay: "Bỏ đi, bỏ đi, ngươi muốn xử lý thì cứ mang đi."
Sở Hoàn suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay ta mua lại? Bao nhiêu tiền?"
Dù gì thì đây cũng là một tấm da lừa lớn, anh cảm thấy cứ thế tay không lấy đi có hơi kỳ.
Từ đại lập tức khoát tay: "Ngươi cứ cầm đi, chúng ta cũng định đem nó đi đốt."
Con lừa này gây ra quá nhiều chuyện, bọn họ nhìn thấy cũng cảm thấy bực mình. Đối với thứ đồ xui xẻo này, họ thật sự không muốn giữ lại.
Từ lão thái dường như định nói gì đó, nhưng bị Từ đại lườm một cái, liền im lặng.
Sở Hoàn gật đầu: "Vậy ta lấy nhé."
Anh ôm theo tấm da lừa lớn, cùng Sở Trạch Dương rời đi.
Trên đường, Sở Trạch Dương đột nhiên hỏi: "Ngươi có hứng thú gì với tấm Lư Bì này sao?"
Sở Hoàn thở dài một hơi, cau mày, vẻ mặt đầy bi thương: "Rốt cuộc… đều là kiếp trâu ngựa mà!"
Sở Trạch Dương: "……"
"Ngươi bị hâm à?"
Sau một buổi trưa vất vả, cả Sở Hoàn và Sở Trạch Dương đều rất mệt. Buổi tối, hai người chỉ ăn qua loa rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Vừa về phòng, Sở Hoàn tiện tay quăng tấm Lư Bì lên bàn, sau đó ngã phịch xuống giường. Anh nằm thư giãn một lúc, rồi lại suy nghĩ về chuyện ban ngày.
Chuyến đi lần này khiến anh hiểu sơ qua giá cả trong thôn. Cha anh vẽ hai bức tranh, cứu được Từ Tam, còn gọi cả một âm sai để đưa hồn Từ Tứ quay lại, nhưng cuối cùng, Từ đại chỉ đưa chưa đến một ngàn đồng.
À đúng rồi, ngoài ra anh còn thu hoạch được một tấm Lư Bì. Nhưng mà nó vốn được lột từ một con lừa già suy dinh dưỡng, bên ngoài vừa thô ráp vừa xấu xí, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Sau khi cân nhắc, Sở Hoàn kết luận rằng giá cả trong thôn vốn dĩ là như vậy. Mọi người đã quen rồi, muốn kiếm tiền thì vẫn phải nhắm vào dân thành phố.
Ví dụ như Triệu Quỳ và Lục Thành, hai người này mua một lá bùa giá 3.888 tệ mà không hề chớp mắt. Nghĩ đến Triệu Quỳ, Sở Hoàn liền chủ động liên hệ với cô.
Lúc này đã khoảng 10 giờ tối. Trong thôn, chẳng có gì để giải trí, xung quanh vô cùng yên tĩnh, không nghe thấy tiếng người, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích. Ánh trăng rất sáng, thỉnh thoảng vang lên tiếng động của vài con vật nhỏ hoạt động trong đêm.
Nhưng với dân thành phố thì khác, giờ này có khi cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu. Quả nhiên, khi Sở Hoàn nhắn tin cho Triệu Quỳ, cô nàng trả lời rất nhanh.
"Đang bận à?"
"Không bận."
Sở Hoàn hỏi: "Chỗ cầu thang bên công ty có xảy ra chuyện gì không?"
Triệu Quỳ không ngờ Sở Hoàn vẫn còn nhớ vụ đó, nhưng cô vẫn thành thật trả lời:
"Ta không biết, ta không dám đi qua đó."
Thực ra là sợ đến mức không dám đi. Nghĩ đến cái bức tường đầy lỗ tai người kia, cô cảm thấy rợn cả sống lưng. Nhất là sau khi cùng Lục Thành chạm trán con quỷ trong máy tính, nỗi sợ của cô càng lớn hơn. Bây giờ buổi tối cô thậm chí còn không dám ở lại công ty tăng ca một mình.
"Nhưng sau đó công ty có mời một đạo sĩ đến xem. Ông ấy nói rất sạch sẽ, không có vấn đề gì cả."
Câu trả lời này hơi ngoài dự đoán của Sở Hoàn. Nhưng chưa kịp hỏi thêm, Triệu Quỳ đã chủ động kể tiếp chuyện xảy ra sau đó.
"Trình Hồng từ chức rồi. Không những thế, cô ta còn làm ầm ĩ một trận lớn trong công ty. Đồ đạc bị quăng rơi tứ tung, làm lộ ra không ít ‘bí mật’. Nào là hối lộ, quy tắc ngầm, rồi cả chuyện riêng tư của lãnh đạo cấp cao… thậm chí có cả con riêng ngoài giá thú. Lúc ấy công ty nháo loạn cả lên!
"Mà ta đoán cô ta nói đều là sự thật. Bởi vì khi tổng giám đốc ra mặt, sắc mặt ông ta tái mét! Sau đó, Trình Hồng bị áp giải thẳng đến Cục Cảnh Sát. Chắc chắn là do mấy thứ quái quỷ ở cầu thang gây ra."
Sở Hoàn: "!"
Từ Tứ cố gắng ngồi dậy, nhìn Sở Trạch Dương nói: "Cảm ơn… khụ khụ…"
Từ đại nhìn hắn, thở dài một hơi, rồi lấy ra mấy trăm đồng đưa cho Sở Trạch Dương. Hắn cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhận lấy.
Trước khi rời đi, Sở Hoàn đột nhiên hỏi: "Mấy người định xử lý tấm Lư Bì này thế nào?"
Từ đại xua tay: "Bỏ đi, bỏ đi, ngươi muốn xử lý thì cứ mang đi."
Sở Hoàn suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay ta mua lại? Bao nhiêu tiền?"
Dù gì thì đây cũng là một tấm da lừa lớn, anh cảm thấy cứ thế tay không lấy đi có hơi kỳ.
Từ đại lập tức khoát tay: "Ngươi cứ cầm đi, chúng ta cũng định đem nó đi đốt."
Con lừa này gây ra quá nhiều chuyện, bọn họ nhìn thấy cũng cảm thấy bực mình. Đối với thứ đồ xui xẻo này, họ thật sự không muốn giữ lại.
Sở Hoàn gật đầu: "Vậy ta lấy nhé."
Anh ôm theo tấm da lừa lớn, cùng Sở Trạch Dương rời đi.
Trên đường, Sở Trạch Dương đột nhiên hỏi: "Ngươi có hứng thú gì với tấm Lư Bì này sao?"
Sở Hoàn thở dài một hơi, cau mày, vẻ mặt đầy bi thương: "Rốt cuộc… đều là kiếp trâu ngựa mà!"
Sở Trạch Dương: "……"
"Ngươi bị hâm à?"
Sau một buổi trưa vất vả, cả Sở Hoàn và Sở Trạch Dương đều rất mệt. Buổi tối, hai người chỉ ăn qua loa rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Vừa về phòng, Sở Hoàn tiện tay quăng tấm Lư Bì lên bàn, sau đó ngã phịch xuống giường. Anh nằm thư giãn một lúc, rồi lại suy nghĩ về chuyện ban ngày.
Chuyến đi lần này khiến anh hiểu sơ qua giá cả trong thôn. Cha anh vẽ hai bức tranh, cứu được Từ Tam, còn gọi cả một âm sai để đưa hồn Từ Tứ quay lại, nhưng cuối cùng, Từ đại chỉ đưa chưa đến một ngàn đồng.
Sau khi cân nhắc, Sở Hoàn kết luận rằng giá cả trong thôn vốn dĩ là như vậy. Mọi người đã quen rồi, muốn kiếm tiền thì vẫn phải nhắm vào dân thành phố.
Ví dụ như Triệu Quỳ và Lục Thành, hai người này mua một lá bùa giá 3.888 tệ mà không hề chớp mắt. Nghĩ đến Triệu Quỳ, Sở Hoàn liền chủ động liên hệ với cô.
Lúc này đã khoảng 10 giờ tối. Trong thôn, chẳng có gì để giải trí, xung quanh vô cùng yên tĩnh, không nghe thấy tiếng người, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích. Ánh trăng rất sáng, thỉnh thoảng vang lên tiếng động của vài con vật nhỏ hoạt động trong đêm.
Nhưng với dân thành phố thì khác, giờ này có khi cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu. Quả nhiên, khi Sở Hoàn nhắn tin cho Triệu Quỳ, cô nàng trả lời rất nhanh.
"Không bận."
Sở Hoàn hỏi: "Chỗ cầu thang bên công ty có xảy ra chuyện gì không?"
Triệu Quỳ không ngờ Sở Hoàn vẫn còn nhớ vụ đó, nhưng cô vẫn thành thật trả lời:
"Ta không biết, ta không dám đi qua đó."
Thực ra là sợ đến mức không dám đi. Nghĩ đến cái bức tường đầy lỗ tai người kia, cô cảm thấy rợn cả sống lưng. Nhất là sau khi cùng Lục Thành chạm trán con quỷ trong máy tính, nỗi sợ của cô càng lớn hơn. Bây giờ buổi tối cô thậm chí còn không dám ở lại công ty tăng ca một mình.
"Nhưng sau đó công ty có mời một đạo sĩ đến xem. Ông ấy nói rất sạch sẽ, không có vấn đề gì cả."
Câu trả lời này hơi ngoài dự đoán của Sở Hoàn. Nhưng chưa kịp hỏi thêm, Triệu Quỳ đã chủ động kể tiếp chuyện xảy ra sau đó.
"Trình Hồng từ chức rồi. Không những thế, cô ta còn làm ầm ĩ một trận lớn trong công ty. Đồ đạc bị quăng rơi tứ tung, làm lộ ra không ít ‘bí mật’. Nào là hối lộ, quy tắc ngầm, rồi cả chuyện riêng tư của lãnh đạo cấp cao… thậm chí có cả con riêng ngoài giá thú. Lúc ấy công ty nháo loạn cả lên!
"Mà ta đoán cô ta nói đều là sự thật. Bởi vì khi tổng giám đốc ra mặt, sắc mặt ông ta tái mét! Sau đó, Trình Hồng bị áp giải thẳng đến Cục Cảnh Sát. Chắc chắn là do mấy thứ quái quỷ ở cầu thang gây ra."
Sở Hoàn: "!"
1
0
3 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
