TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13

“Thứ mà con miêu tả được gọi là ‘Thịt Nhĩ’.”

“Một loại sinh vật kỳ dị mọc ở những nơi tối tăm, ẩm ướt, hình dạng giống tai người, mang theo tà khí. Chúng sinh ra từ những điều con người không dám phơi bày dưới ánh sáng, chỉ biết bám vào tường để lắng nghe ‘những lời thì thầm bí mật’...”

“Loại này rất hiếm gặp, cả đời ba còn chưa từng thấy bao giờ. Thế mà công ty các con lại có thể mọc ra cả một đám lớn như vậy?”

Sở Hoàn không biết phải trả lời ra sao. Thời gian gần đây, anh phát hiện ngoài anh ra, còn rất nhiều người khác xem khu cầu thang đó là nơi lý tưởng để ẩn nấp.

Dần dần, khu vực ấy trở thành chỗ lý tưởng để lén lút bàn bạc những quy tắc ngầm, trao đổi thông tin mật, thậm chí thực hiện giao dịch đen tối. Ngày càng có nhiều người chọn nơi này để trút bỏ những điều không thể nói ra.

Cứ như thế, bức tường, vốn chỉ là một phần của không gian chết, đã nghe quá nhiều bí mật của con người. Từ đó, “Thịt Nhĩ” cũng xuất hiện, biến thành một loại tà vật đáng sợ, có thể tác động đến ý thức và hành vi của con người.

Sở Hoàn lẩm bẩm: “Công ty đông người...”

Cha anh bật cười: “Bí mật cũng không ít đâu.”

Sở Hoàn trở mình trên giường, vùi mặt sâu vào chiếc gối mềm, lẩm bẩm: “Đương nhiên rồi, ai mà chẳng có bí mật.”

“Không sai.”

“Ba ——”

“Ai ——”

“Trước đây con còn nghĩ ba là kẻ lừa đảo. Thứ đó thật sự quá ghê tởm.”

Cha anh lập tức phản ứng: “Nhóc con, con dám thật sự nghĩ ba là kẻ lừa đảo hả?!”

Sở Hoàn thản nhiên: “Hồi trước chưa từng thấy qua. Hoặc nếu có gặp, chắc là lúc còn nhỏ, đến mức chẳng nhớ nổi. Đương nhiên sẽ nghĩ ba là kẻ lừa đảo! Bây giờ còn mấy ai tin mấy chuyện thần thánh hay ma quỷ đâu.”

“Là do con không có linh tính!”

“Vậy giờ thì sao, có linh tính chưa?”

Cha anh bật cười hô hố: “Chỉ là do quá xui xẻo!”

Sở Hoàn ngồi bật dậy, vẻ mặt nghiêm túc: “Ba, giờ thì con đã rõ. Trong nhà này, lợi hại nhất vẫn là Ba. Tổ tiên để lại mấy quyển sách đó có cách giải quyết chuyện này không?”

Cha anh nói một cách hờ hững: “Chuyện này đơn giản thôi. Dùng Dẫn Hỏa Quyết đốt sạch, sau đó dán một lá Trấn Trạch Phù lên là xong.”

“Được rồi.”

“Hoặc ăn cũng được, sách ghi lại là vị rất ngon, còn ngon hơn tai heo.”

Sở Hoàn: “……”

“Oẹ!!!”

“Ha ha ha…”

Cúp máy, Sở Hoàn mở tủ quần áo, lục lọi một hồi, cuối cùng tìm ra một cây bút lông và một chiếc hộp gỗ tinh xảo.

Cây bút nhỏ nhắn, vừa vặn trong lòng bàn tay, trông như món đồ chơi của trẻ con. Thực tế, đây chính là cây bút mà Sở Hoàn từng dùng lúc nhỏ. Theo lời cha anh, hồi bé Sở Hoàn rất có linh tính, nhưng càng lớn lại càng đần, đến khi trưởng thành thì vụng về như heo. Nhưng ngốc cũng không phải xấu, ngốc thì có phúc.

Chiếc hộp gỗ tỏa ra một mùi hương thoang thoảng dễ chịu. Khi mở nắp hộp, hương thơm càng đậm hơn – đó là hương liệu tự nhiên do chính tay cha anh chế tạo. Ngoài chu sa, trong hộp còn có bột sơn, bột thủy, phong thảo, và cả sương sớm đọng trên lá non.

9

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.