0 chữ
Chương 113
Chương 113
Sau khi nhận được phản hồi từ thần giới, Sở Hoàn mới quay người lại, đứng trước thần bàn, bắt đầu châm hương nghênh thần.
Sương khói từ lư hương bay thẳng lên không trung. Sở Hoàn cảm nhận được một thứ gì đó khổng lồ và đáng sợ đang từ sau cánh cửa vô hình phía trước tiến vào. Anh vẫn đứng yên trên thần bàn.
Cả không gian xung quanh như cũng thay đổi — thứ gì đó khác lạ đang lặng lẽ xuất hiện. Không ai dám lên tiếng, thậm chí cả tiếng hít thở cũng đều cố gắng nhẹ đi.
Phía bên kia, đám quỷ cảm nhận rõ rệt hơn. Cẩu Oa, quỷ cổ dài và những quỷ khác tạm thời gác lại mâu thuẫn, rút lui lại gần nhau, co cụm thành một nhóm.
Thần đã đến.
Bây giờ chính là thời khắc anh biểu diễn vũ đạo nghênh thần.
Sở Hoàn hít sâu một hơi rồi bắt đầu múa. Từng bước chân, từng lần xoay người, từng thế thủ biến hóa – ban đầu là do chính anh chủ động thực hiện. Nhưng dần dần, anh cảm thấy cơ thể mình không còn do bản thân điều khiển nữa.
Như thể có một thế lực vô hình nào đó đang dẫn dắt anh, anh không biết đó là gió, là thần linh hay thứ gì khác, chỉ cảm nhận được bản thân đang bị toàn bộ không gian vây quanh, cuốn vào.
Thẩm Lạc Thu, tuy trước đây từng xem Sở Hoàn múa, nhưng hôm nay lại cảm thấy rất khác.
Tựa như mỗi động tác, mỗi câu niệm chú của Sở Hoàn đều được ai đó “đáp lại”, như một cuộc đối thoại lặng thầm. Nghĩ mãi cũng không biết nên diễn tả cảm giác ấy ra sao – có lẽ là từ một người múa đơn, dần biến thành hai người cùng nhảy??
Không biết những người khác cảm nhận ra sao, nhưng Thẩm Lạc Thu giờ phút này vì suy nghĩ quái dị đó mà tự thấy hơi kỳ cục.
Toàn bộ nghi lễ kéo dài khá lâu. Cuối cùng, sau khi kết thúc một vòng múa, Sở Hoàn cảm thấy hai chân không còn vững, vì màn múa không theo sự kiểm soát của bản thân kia đã tiêu hao quá nhiều tinh lực.
Anh gắng giữ vững lại thân thể, bắt đầu thực hiện nghi thức cuối cùng – thỉnh thần xong, phải tiễn thần về.
Sở Hoàn châm hương, muốn tiễn vị thần trước mặt trở về. Nhưng khi đưa hương đến gần, hương cháy rực lên, mà thần lại không chịu rời đi.
Không tiễn được.
Chẳng lẽ là anh đã khiến thần không hài lòng?
Người ta vẫn nói thỉnh thần dễ, tiễn thần khó. Nhưng vừa rồi rõ ràng thần có vẻ rất vui, chẳng lẽ… vì quá vui mà không muốn rời đi?
Trong khoảnh khắc ấy, hàng loạt ý nghĩ hiện lên trong đầu Sở Hoàn, anh quay sang nhìn Sở Trạch Dương.
Sắc mặt Sở Trạch Dương cũng không mấy tốt — ông chưa từng gặp tình huống này bao giờ, chỉ có thể ra hiệu cho Sở Hoàn làm lại lần nữa.
Sở Hoàn lại châm nén hương mới, cúi người hành lễ theo nghi thức, trong lòng không nhịn được lẩm bẩm:
“Lần sau con lại múa cùng ngài, hôm nay ngài về trước được không ạ?”
“Con xin ngài đấy…”
Ngay lúc ấy, lư hương bùng cháy mạnh, gần như trong nháy mắt hương đã cháy hết. Đồng thời, một luồng gió mạnh bất ngờ thổi tới, khiến hai bên cờ lệnh và cờ bát quái tung bay phần phật.
Mọi người xung quanh đã bắt đầu nhận ra có điều bất thường. Nghi thức tiễn thần đã hoàn thành, nhưng vị thần được mời đến vẫn chưa chịu rời đi. Không ai rõ nguyên nhân là gì, nhưng ai nấy đều hiểu — chuyện này tuyệt đối không bình thường.
Có thể là thần vẫn còn điều gì muốn chỉ dạy, hoặc cũng có thể bọn họ đã làm điều gì bất kính, khiến thần phật ý. Nhưng đáng sợ hơn cả, là khả năng nghi thức đã xảy ra sai sót — người họ mời đến vốn không phải vị thần mà họ định thỉnh… mà là một tà thần hung ác, quỷ quái không thể lường.
Thẩm Lạc Thu nắm chặt cánh tay mẹ Thẩm, định nói điều gì đó. Nhưng mẹ Thẩm trừng mắt lườm hắn một cái, khiến hắn lập tức ngậm miệng lại — lúc này càng nói càng dễ sai, nên im lặng thì hơn.
Không khí tại hiện trường chùng xuống, im lặng đến mức có thể nghe thấy hơi thở.
May mắn thay, tình huống không tệ đến mức mất kiểm soát. Sau một hồi giằng co với thần khí trên thần bàn, Sở Hoàn cuối cùng cũng cảm nhận được vị thần bắt đầu rời đi.
Trên thần bàn, một luồng linh quang chợt sáng rực. Ngay sau đó, mọi người đều ngửi thấy một mùi hương rất lạ — tựa như vừa là mùi hương liệu phức tạp, lại vừa mang theo hương hoa thuần khiết.
Sương khói từ lư hương bay thẳng lên không trung. Sở Hoàn cảm nhận được một thứ gì đó khổng lồ và đáng sợ đang từ sau cánh cửa vô hình phía trước tiến vào. Anh vẫn đứng yên trên thần bàn.
Cả không gian xung quanh như cũng thay đổi — thứ gì đó khác lạ đang lặng lẽ xuất hiện. Không ai dám lên tiếng, thậm chí cả tiếng hít thở cũng đều cố gắng nhẹ đi.
Phía bên kia, đám quỷ cảm nhận rõ rệt hơn. Cẩu Oa, quỷ cổ dài và những quỷ khác tạm thời gác lại mâu thuẫn, rút lui lại gần nhau, co cụm thành một nhóm.
Thần đã đến.
Bây giờ chính là thời khắc anh biểu diễn vũ đạo nghênh thần.
Sở Hoàn hít sâu một hơi rồi bắt đầu múa. Từng bước chân, từng lần xoay người, từng thế thủ biến hóa – ban đầu là do chính anh chủ động thực hiện. Nhưng dần dần, anh cảm thấy cơ thể mình không còn do bản thân điều khiển nữa.
Thẩm Lạc Thu, tuy trước đây từng xem Sở Hoàn múa, nhưng hôm nay lại cảm thấy rất khác.
Tựa như mỗi động tác, mỗi câu niệm chú của Sở Hoàn đều được ai đó “đáp lại”, như một cuộc đối thoại lặng thầm. Nghĩ mãi cũng không biết nên diễn tả cảm giác ấy ra sao – có lẽ là từ một người múa đơn, dần biến thành hai người cùng nhảy??
Không biết những người khác cảm nhận ra sao, nhưng Thẩm Lạc Thu giờ phút này vì suy nghĩ quái dị đó mà tự thấy hơi kỳ cục.
Toàn bộ nghi lễ kéo dài khá lâu. Cuối cùng, sau khi kết thúc một vòng múa, Sở Hoàn cảm thấy hai chân không còn vững, vì màn múa không theo sự kiểm soát của bản thân kia đã tiêu hao quá nhiều tinh lực.
Sở Hoàn châm hương, muốn tiễn vị thần trước mặt trở về. Nhưng khi đưa hương đến gần, hương cháy rực lên, mà thần lại không chịu rời đi.
Không tiễn được.
Chẳng lẽ là anh đã khiến thần không hài lòng?
Người ta vẫn nói thỉnh thần dễ, tiễn thần khó. Nhưng vừa rồi rõ ràng thần có vẻ rất vui, chẳng lẽ… vì quá vui mà không muốn rời đi?
Trong khoảnh khắc ấy, hàng loạt ý nghĩ hiện lên trong đầu Sở Hoàn, anh quay sang nhìn Sở Trạch Dương.
Sắc mặt Sở Trạch Dương cũng không mấy tốt — ông chưa từng gặp tình huống này bao giờ, chỉ có thể ra hiệu cho Sở Hoàn làm lại lần nữa.
Sở Hoàn lại châm nén hương mới, cúi người hành lễ theo nghi thức, trong lòng không nhịn được lẩm bẩm:
“Con xin ngài đấy…”
Ngay lúc ấy, lư hương bùng cháy mạnh, gần như trong nháy mắt hương đã cháy hết. Đồng thời, một luồng gió mạnh bất ngờ thổi tới, khiến hai bên cờ lệnh và cờ bát quái tung bay phần phật.
Mọi người xung quanh đã bắt đầu nhận ra có điều bất thường. Nghi thức tiễn thần đã hoàn thành, nhưng vị thần được mời đến vẫn chưa chịu rời đi. Không ai rõ nguyên nhân là gì, nhưng ai nấy đều hiểu — chuyện này tuyệt đối không bình thường.
Có thể là thần vẫn còn điều gì muốn chỉ dạy, hoặc cũng có thể bọn họ đã làm điều gì bất kính, khiến thần phật ý. Nhưng đáng sợ hơn cả, là khả năng nghi thức đã xảy ra sai sót — người họ mời đến vốn không phải vị thần mà họ định thỉnh… mà là một tà thần hung ác, quỷ quái không thể lường.
Thẩm Lạc Thu nắm chặt cánh tay mẹ Thẩm, định nói điều gì đó. Nhưng mẹ Thẩm trừng mắt lườm hắn một cái, khiến hắn lập tức ngậm miệng lại — lúc này càng nói càng dễ sai, nên im lặng thì hơn.
Không khí tại hiện trường chùng xuống, im lặng đến mức có thể nghe thấy hơi thở.
May mắn thay, tình huống không tệ đến mức mất kiểm soát. Sau một hồi giằng co với thần khí trên thần bàn, Sở Hoàn cuối cùng cũng cảm nhận được vị thần bắt đầu rời đi.
Trên thần bàn, một luồng linh quang chợt sáng rực. Ngay sau đó, mọi người đều ngửi thấy một mùi hương rất lạ — tựa như vừa là mùi hương liệu phức tạp, lại vừa mang theo hương hoa thuần khiết.
1
0
2 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
