0 chữ
Chương 104
Chương 104
Đến trưa, Ngụy Hoa cũng gọi cho Sở Hoàn, mở đầu rất cẩn trọng hỏi có làm phiền anh không. Sau khi nhận được câu trả lời là không sao, ông mới dè dặt hỏi:
“Vậy... Sở tiên sinh tối nay có về ăn cơm không? Đồ ăn tôi đều chuẩn bị xong cả rồi.”
Sở Hoàn vừa ngáp vừa đáp:
“Tối đi. Đêm qua tôi thức trắng cả đêm, tối nay về ăn một bữa cơm, rồi xác nhận ông không có vấn đề gì thì ngày mai tôi về lại.”
Ngụy Hoa lập tức hít sâu mấy hơi, rồi hạ giọng hỏi:
“Đêm qua… là ở miếu Thổ Địa kia? Có cả âm sai nữa à?”
“Đúng vậy.”
“Xì ——”
Ngụy Hoa rít một hơi lạnh, không rõ có phải lại vấp ngã hay không, mà đầu dây bên kia liền đổi giọng người khác.
Trình Thục Lệ lên tiếng, giọng nói từ bên kia truyền tới:
“Sở tiên sinh à, ngài cứ nghỉ ngơi cho tốt, tối về ăn cơm nha. Còn ông Ngụy kia, ông bị sao thế? Chân có tật à? Đất bằng cũng vấp được là sao…”
Cúp máy rồi, Sở Hoàn quay sang mời Lý Tuyên Minh:
“Tối nay đi ăn cơm với tôi nhé? Ở nhà khách hàng. Chính là người thân của ông bán hàng rong bị cuốn vào vụ kia.”
Dù sao chuyện ông bán hàng rong cũng không thể để mình anh xử lý một mình được.
Lý Tuyên Minh lắc đầu:
“Tôi phải báo cáo chuyện này cho sư môn.”
“Ừ, cũng được.”
Tối đến, Ngụy Khải lái xe tới đón anh.
Thấy Sở Hoàn đi một mình, anh ta tò mò hỏi:
“Đại sư, con chồn kia đâu rồi?”
Sở Hoàn vừa thắt dây an toàn vừa nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ lạ:
“Thì ra cậu thích chồn à? Nói sớm có phải hơn không.”
Nói rồi, anh hạ kính xe xuống, hướng ra ngoài gọi hai tiếng:
“Hoàng Cẩm, Hoàng Cẩm!”
Vừa dứt lời, Ngụy Khải liền thấy từ bên trong chạy ra một con chồn lớn. Đây chính là con chồn đẹp nhất mà anh ta từng thấy, lông mượt như lụa.
Nó chạy cực nhanh, vài bước đã đến trước xe. Sau đó nó đứng bằng hai chân sau, hai chân trước bám lên cửa kính xe, ló đầu vào trong nhìn bọn họ đầy nghi hoặc.
“Muốn ăn gà không?”
Sở Hoàn hỏi.
“Mấy có gà hả?” Mắt Hoàng Cẩm sáng rực lên, vui vẻ hỏi lại Sở Hoàn.
Sở Hoàn liếc sang Ngụy Khải, đáp:
“Cậu phải hỏi cậu ấy kìa.”
Hoàng Cẩm lập tức quay sang Ngụy Khải, cực kỳ lễ phép nói:
“Chào cậu, có gà không vậy?”
Ngụy Khải đối mặt với một con chồn biết nói, cả người cứng đờ, nét mặt như hóa đá, đáp như cái máy:
“Có... gà mái già, gà tam hoàng, gà ác... cậu muốn ăn loại nào?”
Hoàng Cẩm nước miếng chực trào ra:
“Loại nào cũng được!”
“À, được thôi.” Ngụy Khải gật đầu lia lịa.
Hoàng Cẩm nhảy một cái từ cửa sổ xe vào trong, rồi ngoan ngoãn chui vào lòng Sở Hoàn.
“Vậy đi thôi.”
Ngụy Khải mặt đơ như tượng, lặng lẽ khởi động xe. Mãi đến giữa đường như mới tiêu hóa xong chuyện vừa rồi, cả người bỗng run lên, vội vàng gọi điện cho Trình Thục Lệ.
“Mẹ nó, mẹ nó, tối nay nấu thêm vài món gà nhé. Canh gà mái già, gà luộc, gà hấp nguyên con…”
“Gì cơ, Sở tiên sinh thích ăn gà à? Không nói sớm!”
Ngụy Khải liếc nhìn con chồn đang nằm trong lòng Sở Hoàn, đôi mắt nó phát sáng rực rỡ. Anh ta lắp bắp:
“Không… không phải ạ, là… là một vị đại tiên thích ăn gà.”
Trình Thục Lệ ngơ ngác:
“Đại tiên? Đại tiên gì cơ?”
“……”
Khi đến nhà Ngụy gia, Ngụy Hoa, Ngưu Quốc Cần và Trình Thục Lệ đều đứng chờ sẵn trước cửa.
Sở Hoàn vừa mở cửa xe bước xuống, cả ba người lập tức bước tới đón. Nhưng đến khi nhìn thấy sinh vật đang nằm trong lòng anh, cả ba lập tức đồng loạt lùi về sau hai bước lớn.
Ngưu Quốc Cần là người gan dạ nhất, nuốt nước bọt rồi dè dặt hỏi:
“Sở tiên sinh, đại sư… thứ trong lòng ngài… là gì vậy?”
Sở Hoàn đáp:
“Chồn, chẳng lẽ ông không nhận ra?”
Ngưu Quốc Cần nói:
“Tôi tất nhiên là nhận ra… nhưng mà con này…”
Chưa kịp nói hết, Sở Hoàn đã quay sang bảo Hoàng Cẩm:
“Đi, chào hỏi mọi người một tiếng.”
Hoàng Cẩm lập tức chắp hai chân trước lại, nghiêng người cúi đầu chào:
“Chào buổi tối ạ.”
Ngụy Hoa và Trình Thục Lệ ôm chầm lấy nhau, hoảng hốt thốt lên:
“Đại sư! Đại sư! Nó… nó chẳng phải là… là cái kia kia sao? A a a a, tôi hiểu rồi! Đại sư ngài pháp lực vô biên, đã thu phục nó rồi! Bây giờ nó là linh sủng dưới trướng ngài đúng không?”
“Vậy... Sở tiên sinh tối nay có về ăn cơm không? Đồ ăn tôi đều chuẩn bị xong cả rồi.”
Sở Hoàn vừa ngáp vừa đáp:
“Tối đi. Đêm qua tôi thức trắng cả đêm, tối nay về ăn một bữa cơm, rồi xác nhận ông không có vấn đề gì thì ngày mai tôi về lại.”
Ngụy Hoa lập tức hít sâu mấy hơi, rồi hạ giọng hỏi:
“Đêm qua… là ở miếu Thổ Địa kia? Có cả âm sai nữa à?”
“Đúng vậy.”
“Xì ——”
Ngụy Hoa rít một hơi lạnh, không rõ có phải lại vấp ngã hay không, mà đầu dây bên kia liền đổi giọng người khác.
Trình Thục Lệ lên tiếng, giọng nói từ bên kia truyền tới:
“Sở tiên sinh à, ngài cứ nghỉ ngơi cho tốt, tối về ăn cơm nha. Còn ông Ngụy kia, ông bị sao thế? Chân có tật à? Đất bằng cũng vấp được là sao…”
“Tối nay đi ăn cơm với tôi nhé? Ở nhà khách hàng. Chính là người thân của ông bán hàng rong bị cuốn vào vụ kia.”
Dù sao chuyện ông bán hàng rong cũng không thể để mình anh xử lý một mình được.
Lý Tuyên Minh lắc đầu:
“Tôi phải báo cáo chuyện này cho sư môn.”
“Ừ, cũng được.”
Tối đến, Ngụy Khải lái xe tới đón anh.
Thấy Sở Hoàn đi một mình, anh ta tò mò hỏi:
“Đại sư, con chồn kia đâu rồi?”
Sở Hoàn vừa thắt dây an toàn vừa nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ lạ:
“Thì ra cậu thích chồn à? Nói sớm có phải hơn không.”
Nói rồi, anh hạ kính xe xuống, hướng ra ngoài gọi hai tiếng:
“Hoàng Cẩm, Hoàng Cẩm!”
Vừa dứt lời, Ngụy Khải liền thấy từ bên trong chạy ra một con chồn lớn. Đây chính là con chồn đẹp nhất mà anh ta từng thấy, lông mượt như lụa.
“Muốn ăn gà không?”
Sở Hoàn hỏi.
“Mấy có gà hả?” Mắt Hoàng Cẩm sáng rực lên, vui vẻ hỏi lại Sở Hoàn.
Sở Hoàn liếc sang Ngụy Khải, đáp:
“Cậu phải hỏi cậu ấy kìa.”
Hoàng Cẩm lập tức quay sang Ngụy Khải, cực kỳ lễ phép nói:
“Chào cậu, có gà không vậy?”
Ngụy Khải đối mặt với một con chồn biết nói, cả người cứng đờ, nét mặt như hóa đá, đáp như cái máy:
“Có... gà mái già, gà tam hoàng, gà ác... cậu muốn ăn loại nào?”
Hoàng Cẩm nước miếng chực trào ra:
“Loại nào cũng được!”
“À, được thôi.” Ngụy Khải gật đầu lia lịa.
Hoàng Cẩm nhảy một cái từ cửa sổ xe vào trong, rồi ngoan ngoãn chui vào lòng Sở Hoàn.
Ngụy Khải mặt đơ như tượng, lặng lẽ khởi động xe. Mãi đến giữa đường như mới tiêu hóa xong chuyện vừa rồi, cả người bỗng run lên, vội vàng gọi điện cho Trình Thục Lệ.
“Mẹ nó, mẹ nó, tối nay nấu thêm vài món gà nhé. Canh gà mái già, gà luộc, gà hấp nguyên con…”
“Gì cơ, Sở tiên sinh thích ăn gà à? Không nói sớm!”
Ngụy Khải liếc nhìn con chồn đang nằm trong lòng Sở Hoàn, đôi mắt nó phát sáng rực rỡ. Anh ta lắp bắp:
“Không… không phải ạ, là… là một vị đại tiên thích ăn gà.”
Trình Thục Lệ ngơ ngác:
“Đại tiên? Đại tiên gì cơ?”
“……”
Khi đến nhà Ngụy gia, Ngụy Hoa, Ngưu Quốc Cần và Trình Thục Lệ đều đứng chờ sẵn trước cửa.
Sở Hoàn vừa mở cửa xe bước xuống, cả ba người lập tức bước tới đón. Nhưng đến khi nhìn thấy sinh vật đang nằm trong lòng anh, cả ba lập tức đồng loạt lùi về sau hai bước lớn.
Ngưu Quốc Cần là người gan dạ nhất, nuốt nước bọt rồi dè dặt hỏi:
“Sở tiên sinh, đại sư… thứ trong lòng ngài… là gì vậy?”
Sở Hoàn đáp:
“Chồn, chẳng lẽ ông không nhận ra?”
Ngưu Quốc Cần nói:
“Tôi tất nhiên là nhận ra… nhưng mà con này…”
Chưa kịp nói hết, Sở Hoàn đã quay sang bảo Hoàng Cẩm:
“Đi, chào hỏi mọi người một tiếng.”
Hoàng Cẩm lập tức chắp hai chân trước lại, nghiêng người cúi đầu chào:
“Chào buổi tối ạ.”
Ngụy Hoa và Trình Thục Lệ ôm chầm lấy nhau, hoảng hốt thốt lên:
“Đại sư! Đại sư! Nó… nó chẳng phải là… là cái kia kia sao? A a a a, tôi hiểu rồi! Đại sư ngài pháp lực vô biên, đã thu phục nó rồi! Bây giờ nó là linh sủng dưới trướng ngài đúng không?”
0
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
