0 chữ
Chương 6
Chương 6
Suốt quãng đường đến hoàng trang, Ô Tuyết Chiêu chỉ ngồi im lặng bên cạnh Hoàng đế, không mở miệng nói một lời.
Mà Hoàn Sùng Úc xưa nay cũng là người kiệm lời. Chẳng phải bẩm sinh tính tình như thế, mà bởi hắn từng giả câm.
Không phải thật sự câm, mà là cố ý giả vờ.
So với các hoàng huynh, hắn chính là con cờ yếu thế nhất.
Năm năm tuổi, hắn bắt đầu giả câm. Suốt hơn mười năm trời, hắn lặng lẽ diễn tròn vai một hoàng tử tàn tật, mặc cho các ngự y, đạo sĩ, vu y thử đủ mọi phương pháp, hắn vẫn không mở miệng.
Thiên hạ đều tin rằng vị Thất hoàng tử này trời sinh câm điếc, không đáng bận tâm.
Trong khi sáu vị hoàng huynh tranh đấu khốc liệt, kẻ lên người xuống, hắn chỉ yên lặng đứng dưới mí mắt bọn họ, một chữ cũng không hé môi, lẳng lặng quan sát từng bước sa chân, từng lần đổ máu.
Mãi đến khi thời cơ thành thục, hắn bất ngờ xuất thủ, khuấy loạn thế cục trong một đêm, đoạt lấy hoàng quyền nhẹ như trở bàn tay.
Nhiều người, đến lúc chết vẫn không ngờ rằng kẻ luôn lặng câm sau bức màn, chính là con sói đơn độc mang tên Hoàn Sùng Úc.
Tuy đã mở miệng, nhưng thói quen mười mấy năm không dễ gì thay đổi. Lời nói của hắn, đến giờ vẫn luôn ít hơn người thường, mà mỗi chữ thốt ra, lại mang theo thiên uy khiến kẻ khác không rét mà run.
Cũng vì thế, trên đường đến hoàng trang, không ai cất lời trước.
Tổng quản thái giám Trịnh Hỉ lẳng lặng theo sau, trong lòng thầm cảm thán: Vị cô nương này… cũng ít lời chẳng kém gì chủ tử.
Hoàng trang có một tòa biệt viện riêng biệt.
Hoàng đế nhân ngày rảnh rỗi, sau khi xử lý chính vụ liền xuất cung đến đây, đi săn một lát rồi nghỉ lại.
Dù chỉ là trang viên, nhưng mức độ xa hoa không hề thua kém cung nội.
Ô Tuyết Chiêu theo chân Hoàn Sùng Úc vào phòng.
Trong phòng, bốn trản đèn l*иg cao lớn tỏa ánh sáng lưu ly dịu nhẹ, soi rọi từng ngóc ngách như ban ngày.
Trên giường là màn lụa mỏng thêu chỉ bạc, ánh vàng nhàn nhạt vương trên từng nếp vải, hương trầm thoang thoảng như từ cổ ngọc tỏa ra, khiến người ta chỉ cần hít thở cũng thấy tâm thần thư thái.
Hoàn Sùng Úc đã rửa mặt từ trước, tóc vẫn buông xõa chưa buộc, vài lọn lười biếng rủ bên cổ áo.
Ô Tuyết Chiêu cũng đã thay xiêm y sạch sẽ từ lúc ở trang viên, sắc mặt thanh đạm, dáng vẻ đoan trang.
Tiên đế có đến bảy vị hoàng tử, ai cũng xuất chúng, văn võ song toàn, sau lưng lại có mẫu tộc hiển hách làm chỗ dựa.
Duy chỉ có mẫu thân của Hoàn Sùng Úc xuất thân thấp kém, không quyền không thế, chẳng được sủng ái. So với các hoàng tử khác, hắn đơn độc và yếu thế hơn hẳn.
Từ năm năm tuổi, hắn bắt đầu giả câm. Suốt hơn mười năm, trước khi đăng cơ, mặc cho người khác thử đủ cách, hắn chưa từng thốt ra dù chỉ một chữ.
Thiên hạ đều tin hắn câm bẩm sinh. Một hoàng tử câm, đương nhiên không phải mối đe dọa.
Trong khi sáu vị hoàng huynh tranh đấu kịch liệt, hắn cứ thản nhiên đứng dưới mí mắt bọn họ, tận mắt chứng kiến từng kẻ đổ máu, gãy cánh, cuối cùng ngư ông đắc lợi.
Đến khi thời cơ chín muồi, hắn đột ngột ra tay, khuấy loạn thế cục, đoạt lấy ngôi báu nhẹ như trở bàn tay.
Nhiều vị hoàng tử, đến lúc chết cũng không ngờ kẻ giấu mình sau bức màn lại chính là “Hoàng tử câm” mà họ luôn xem thường.
Sau khi đăng cơ nửa năm, Hoàn Sùng Úc mới bắt đầu nói chuyện bình thường. Dù vậy, hắn vẫn chưa quen hẳn, so với người thường thì lời nói ít hơn nhiều.
Huống hồ, giờ đây hắn nắm trong tay thiên uy, chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến kẻ khác răm rắp nghe theo, vì vậy hắn lại càng kiệm lời.
Cho nên, dọc đường đến hoàng trang, hai người không ai nói với nhau câu nào.
Tổng quản thái giám Trịnh Hỉ theo hầu phía sau, trong lòng thầm cảm thán: "Vị cô nương này… cũng ít lời chẳng kém gì chủ tử."
Hoàng trang có một tòa biệt viện riêng biệt.
Hoàng đế nhân ngày rảnh rỗi, sau khi xử lý chính vụ, buổi trưa xuất cung đến đây, đi săn một lát rồi nghỉ lại tại biệt viện.
Dù chỉ là thôn trang, nhưng bên trong xa hoa chẳng kém gì hoàng cung.
Ô Tuyết Chiêu theo chân Hoàn Sùng Úc vào phòng.
Trong phòng, bốn trản đèn l*иg cao lớn tỏa ánh sáng lưu ly, chiếu rọi khắp phòng tựa như ban ngày.
Trên giường là màn lụa mỏng thêu chỉ vàng, ánh lên lấp lánh trên từng nếp vải, hương trầm thoang thoảng tỏa ra, khiến người ta chỉ cần hít thở cũng thấy tâm thần thư thái.
Hoàn Sùng Úc đã rửa mặt từ trước, khi đến đón Ô Tuyết Chiêu, tóc hắn vẫn xõa chưa buộc lên.
Ô Tuyết Chiêu cũng đã thay xiêm y sạch sẽ từ lúc ở trang viên, sắc mặt thanh đạm, dáng vẻ đoan trang.
Trời đã về khuya, Trịnh Hỉ sắp xếp ổn thỏa rồi lui ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, ông khom lưng, cẩn thận thổi tắt ba ngọn đèn, chỉ còn một trản leo lét. Vừa định thổi nốt thì bị một câu nói nhàn nhạt ngăn lại: “Để lại.”
Giọng của Hoàng đế không cao, nhưng lạnh lẽo như gió lùa qua kẽ đá.
Thế là trong phòng chỉ còn một ánh đèn leo lét, mờ mờ ảo ảo, tựa như sương phủ…
Sau đó, Trịnh Hỉ cùng đồ đệ lui ra, đứng canh bên ngoài.
Ô Tuyết Chiêu nằm trên giường, mí mắt khép hờ như đang ngủ. Nhưng Hoàn Sùng Úc biết nàng vẫn tỉnh, chỉ là không dám đối diện với hắn.
Hắn nghiêng người, chống một tay, ánh mắt lướt qua gò má nàng, rồi dừng lại nơi tấm chăn thêu rồng sắc minh hoàng đang phủ ngang người nàng.
Một tấm chăn, nàng lại có thể nhìn mãi không rời mắt.
Hắn vươn tay, dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua hàng mi của nàng.
Mà Hoàn Sùng Úc xưa nay cũng là người kiệm lời. Chẳng phải bẩm sinh tính tình như thế, mà bởi hắn từng giả câm.
Không phải thật sự câm, mà là cố ý giả vờ.
So với các hoàng huynh, hắn chính là con cờ yếu thế nhất.
Năm năm tuổi, hắn bắt đầu giả câm. Suốt hơn mười năm trời, hắn lặng lẽ diễn tròn vai một hoàng tử tàn tật, mặc cho các ngự y, đạo sĩ, vu y thử đủ mọi phương pháp, hắn vẫn không mở miệng.
Thiên hạ đều tin rằng vị Thất hoàng tử này trời sinh câm điếc, không đáng bận tâm.
Trong khi sáu vị hoàng huynh tranh đấu khốc liệt, kẻ lên người xuống, hắn chỉ yên lặng đứng dưới mí mắt bọn họ, một chữ cũng không hé môi, lẳng lặng quan sát từng bước sa chân, từng lần đổ máu.
Nhiều người, đến lúc chết vẫn không ngờ rằng kẻ luôn lặng câm sau bức màn, chính là con sói đơn độc mang tên Hoàn Sùng Úc.
Tuy đã mở miệng, nhưng thói quen mười mấy năm không dễ gì thay đổi. Lời nói của hắn, đến giờ vẫn luôn ít hơn người thường, mà mỗi chữ thốt ra, lại mang theo thiên uy khiến kẻ khác không rét mà run.
Cũng vì thế, trên đường đến hoàng trang, không ai cất lời trước.
Tổng quản thái giám Trịnh Hỉ lẳng lặng theo sau, trong lòng thầm cảm thán: Vị cô nương này… cũng ít lời chẳng kém gì chủ tử.
Hoàng trang có một tòa biệt viện riêng biệt.
Hoàng đế nhân ngày rảnh rỗi, sau khi xử lý chính vụ liền xuất cung đến đây, đi săn một lát rồi nghỉ lại.
Ô Tuyết Chiêu theo chân Hoàn Sùng Úc vào phòng.
Trong phòng, bốn trản đèn l*иg cao lớn tỏa ánh sáng lưu ly dịu nhẹ, soi rọi từng ngóc ngách như ban ngày.
Trên giường là màn lụa mỏng thêu chỉ bạc, ánh vàng nhàn nhạt vương trên từng nếp vải, hương trầm thoang thoảng như từ cổ ngọc tỏa ra, khiến người ta chỉ cần hít thở cũng thấy tâm thần thư thái.
Hoàn Sùng Úc đã rửa mặt từ trước, tóc vẫn buông xõa chưa buộc, vài lọn lười biếng rủ bên cổ áo.
Ô Tuyết Chiêu cũng đã thay xiêm y sạch sẽ từ lúc ở trang viên, sắc mặt thanh đạm, dáng vẻ đoan trang.
Tiên đế có đến bảy vị hoàng tử, ai cũng xuất chúng, văn võ song toàn, sau lưng lại có mẫu tộc hiển hách làm chỗ dựa.
Duy chỉ có mẫu thân của Hoàn Sùng Úc xuất thân thấp kém, không quyền không thế, chẳng được sủng ái. So với các hoàng tử khác, hắn đơn độc và yếu thế hơn hẳn.
Thiên hạ đều tin hắn câm bẩm sinh. Một hoàng tử câm, đương nhiên không phải mối đe dọa.
Trong khi sáu vị hoàng huynh tranh đấu kịch liệt, hắn cứ thản nhiên đứng dưới mí mắt bọn họ, tận mắt chứng kiến từng kẻ đổ máu, gãy cánh, cuối cùng ngư ông đắc lợi.
Đến khi thời cơ chín muồi, hắn đột ngột ra tay, khuấy loạn thế cục, đoạt lấy ngôi báu nhẹ như trở bàn tay.
Nhiều vị hoàng tử, đến lúc chết cũng không ngờ kẻ giấu mình sau bức màn lại chính là “Hoàng tử câm” mà họ luôn xem thường.
Sau khi đăng cơ nửa năm, Hoàn Sùng Úc mới bắt đầu nói chuyện bình thường. Dù vậy, hắn vẫn chưa quen hẳn, so với người thường thì lời nói ít hơn nhiều.
Huống hồ, giờ đây hắn nắm trong tay thiên uy, chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến kẻ khác răm rắp nghe theo, vì vậy hắn lại càng kiệm lời.
Cho nên, dọc đường đến hoàng trang, hai người không ai nói với nhau câu nào.
Tổng quản thái giám Trịnh Hỉ theo hầu phía sau, trong lòng thầm cảm thán: "Vị cô nương này… cũng ít lời chẳng kém gì chủ tử."
Hoàng trang có một tòa biệt viện riêng biệt.
Hoàng đế nhân ngày rảnh rỗi, sau khi xử lý chính vụ, buổi trưa xuất cung đến đây, đi săn một lát rồi nghỉ lại tại biệt viện.
Dù chỉ là thôn trang, nhưng bên trong xa hoa chẳng kém gì hoàng cung.
Ô Tuyết Chiêu theo chân Hoàn Sùng Úc vào phòng.
Trong phòng, bốn trản đèn l*иg cao lớn tỏa ánh sáng lưu ly, chiếu rọi khắp phòng tựa như ban ngày.
Trên giường là màn lụa mỏng thêu chỉ vàng, ánh lên lấp lánh trên từng nếp vải, hương trầm thoang thoảng tỏa ra, khiến người ta chỉ cần hít thở cũng thấy tâm thần thư thái.
Hoàn Sùng Úc đã rửa mặt từ trước, khi đến đón Ô Tuyết Chiêu, tóc hắn vẫn xõa chưa buộc lên.
Ô Tuyết Chiêu cũng đã thay xiêm y sạch sẽ từ lúc ở trang viên, sắc mặt thanh đạm, dáng vẻ đoan trang.
Trời đã về khuya, Trịnh Hỉ sắp xếp ổn thỏa rồi lui ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, ông khom lưng, cẩn thận thổi tắt ba ngọn đèn, chỉ còn một trản leo lét. Vừa định thổi nốt thì bị một câu nói nhàn nhạt ngăn lại: “Để lại.”
Giọng của Hoàng đế không cao, nhưng lạnh lẽo như gió lùa qua kẽ đá.
Thế là trong phòng chỉ còn một ánh đèn leo lét, mờ mờ ảo ảo, tựa như sương phủ…
Sau đó, Trịnh Hỉ cùng đồ đệ lui ra, đứng canh bên ngoài.
Ô Tuyết Chiêu nằm trên giường, mí mắt khép hờ như đang ngủ. Nhưng Hoàn Sùng Úc biết nàng vẫn tỉnh, chỉ là không dám đối diện với hắn.
Hắn nghiêng người, chống một tay, ánh mắt lướt qua gò má nàng, rồi dừng lại nơi tấm chăn thêu rồng sắc minh hoàng đang phủ ngang người nàng.
Một tấm chăn, nàng lại có thể nhìn mãi không rời mắt.
Hắn vươn tay, dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua hàng mi của nàng.
6
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
