TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3

Từng món từng món được nàng ta liệt kê không sót một thứ, giọng đều đều nhưng ánh mắt lại chan chứa ẩn ý. Sau cùng, Ô Uyển Oánh nghiêng đầu, nhẹ nhàng cất tiếng: “Tỷ tỷ à, người cũng đừng kén chọn nữa. Năm nay đã mười tám, nói trắng ra… cũng đã hơi quá tuổi rồi.”

Nàng ta khẽ mỉm cười, nụ cười như phủ lớp lụa mỏng lên lưỡi dao sắc lạnh: “Có những chuyện, một khi đã bỏ lỡ… thì có hối hận bao nhiêu, cũng chẳng thể quay lại được.”

Không chỉ mình nàng ta nghĩ như vậy. Bên ngoài, thiên hạ đã bàn tán rôm rả từ lâu. Từ sau khi nàng ta gả vào Bá phủ làm chính thê, chuyện hôn sự của Ô Tuyết Chiêu lại càng trở thành đề tài ưa thích trong những buổi trà dư tửu hậu.

Ô Tuyết Chiêu nghe mà chỉ cảm thấy nực cười. Muội muội của nàng quả thật thú vị, mang theo cả đống lễ vật quý giá, chẳng qua chỉ để mượn cớ trào phúng mấy câu. So ra thì không biết là lãi hay lỗ nữa.

Dù nghĩ thế, nhưng trên gương mặt nàng vẫn không chút gợn sóng. Vốn dĩ Ô Tuyết Chiêu ít cười, lần này chỉ khẽ cong môi một cái nhàn nhạt, như thể chẳng mấy bận tâm.

Nhưng hôm nay thì khác. Sự kiên nhẫn trong lòng nàng đã cạn. Nàng không còn hứng thú nghe Ô Uyển Oánh múa mép những lời hoa mĩ.

Nâng mắt, bàn tay mảnh khảnh khẽ xoay nhẹ chén trà men ngọc, Ô Tuyết Chiêu chậm rãi hỏi: “Sao ta chỉ thấy một mình muội vậy? Muội phu đâu? Không tiện dẫn theo sao? Hay ta nên ra ngoài chào hỏi một tiếng? Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, phải chào hỏi cho tử tế chứ.”

Một câu nhẹ tênh, rơi xuống như hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng.

Ô Uyển Oánh lập tức cứng người, sắc mặt trắng bệch.

Nàng ta vốn cố ý không đưa phu quân theo. Dù sao đi nữa, người kia năm xưa từng vì mê luyến dung nhan Ô Tuyết Chiêu mà sống chết đòi cưới cho bằng được. Nay về lại mặt, nàng ta sao dám để hắn ta đối mặt với người từng là mộng tưởng trong lòng? Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra… thì kẻ mất mặt chính là nàng ta.

Ô Uyển Oánh vội đặt phần quà trong tay xuống, miễn cưỡng mỉm cười: “Hắn còn đang trò chuyện cùng phụ thân. À, tỷ tỷ, cũng không còn sớm nữa, ta phải đến thỉnh an lão phu nhân đây.”

Nói xong liền vội vã quay người, dáng vẻ chẳng khác nào chạy trốn.

Linh Nguyệt: “…” Đây mà là dáng vẻ của một phu nhân Bá phủ sao?

Nàng không nhịn được bật cười, nói nhỏ: “Tiểu thư, người xem nàng ta kìa.”

Dù khoác lên mình trang phục lộng lẫy thế nào, thì cái thần sắc, khí cốt bên trong vẫn là cái bóng thấp hèn ngày trước.

Vẻ ngoài chỉ là lớp vỏ bọc. Có tô điểm đẹp đến đâu, cũng không che nổi bản chất bên trong.

Ô Tuyết Chiêu lặng lẽ nhớ lại lần đầu nàng gặp vị phu quân của Ô Uyển Oánh.

Người ấy ăn mặc nhã nhặn, tay phe phẩy chiếc quạt vẽ tranh sơn thủy, dáng vẻ như một công tử tài hoa.

Thế nhưng vừa hé môi, câu chữ trên quạt còn đọc sai, là kiểu người bên ngoài hay ra vẻ, bên trong thì rỗng tuếch. Chẳng qua cũng chỉ là một công tử nhà giàu thích làm màu.

Nhưng lý do thật sự nàng từ chối cuộc hôn sự này, chưa bao giờ là vì hắn ta tầm thường. Mà bởi vì… nàng đã không còn là một cô nương trong sạch.

Trong một lần ngoài ý muốn, trinh tiết của nàng bị người ta đoạt mất. Không còn trong trắng, nàng biết bản thân không thể, và cũng không định, bước chân vào một nhà danh giá như Bá phủ.

6

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.