TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13

Ô Tuyết Chiêu thêu xong bức bình phong nhỏ có tên “Phượng Hoàn Sào”. Khi đó là một ngày trước buổi tiệc tiếp khách do lão phu nhân tổ chức.

Nàng dặn Linh Nguyệt đặt bức thêu vào rương gỗ, dặn dò bảo quản cẩn thận, tránh bị và chạm, rồi sai người mang đến chỗ Đinh chưởng quầy để làm khung.

Đinh chưởng quầy vốn chuyên chế tác khung tranh chữ, cũng có chút giao tình trong giới mộc thủ công. Bức bình phong này Ô Tuyết Chiêu đã thêu từ lâu, Đinh chưởng quầy đã chuẩn bị sẵn gỗ quý, tìm thợ lành nghề, chỉ đợi nàng hoàn tất thêu thùa là có thể lắp ráp.

Suy nghĩ một hồi, Ô Tuyệt Chiêu dặn thêm: “Bảo Đinh chưởng quầy viền khung bằng sơn vàng một lượt.”

Dù sao cũng dùng trong tiệc đón khách, có chút phô trương cũng chẳng sao.

Linh Nguyệt lĩnh mệnh, nhờ người trong tiền viện giúp đưa rương đi.

Đinh chưởng quầy sớm đã tính trước, vừa nhận được đồ liền cho thợ bắt tay lắp ráp theo bản vẽ mà Ô Tuyết Chiêu để lại.

Không ngờ, vừa mới tiếp nhận bức thêu, đã có một vị quý nhân ghé đến.

Đinh chưởng quầy từng gặp qua đồ đệ của Trịnh Hỉ, lập tức cung kính đưa người vào hậu viện. Vị nội thị kia vận y phục giản dị, nhưng cử chỉ khí độ đều bất phàm, rõ ràng là người trong cung.

Chưa từng đối diện với nhân vật cao quý như vậy, Đinh chưởng quầy thoáng hoảng hốt, không dám nhìn thẳng.

Nội thị hiểu rõ người thường e dè trước mình, bèn mỉm cười hỏi: “Tạp gia đến đây không có việc gì khác, chỉ muốn hỏi thăm Ô cô nương dạo này thế nào. Không rõ gần đây nàng có bận việc gì không? Có ổn chứ?”

Nghe vậy, Đinh chưởng quầy âm thầm thở phào. Thì ra chỉ là hỏi chuyện này.

Tình hình của tiểu chủ nhân dạo gần đây ư? Đương nhiên chẳng tốt lành gì. Nhưng quý nhân đã có lòng hỏi thăm, đó đã là ân điển. Nếu ông lỡ lời cáo trạng thay Ô Tuyết Chiêu, há chẳng phải quá hồ đồ?

Dẫu trong lòng bất bình, ông vẫn giữ bình thản, đáp: “Cô nương vẫn khỏe.”

Nghĩ một chút, lại chậm rãi nói thêm: “Trong nhà có tiệc, vốn muốn mượn một bức bình phong, tiếc rằng đã có người dùng trước, nên cô nương đành tự thêu một cái. Hôm nay vừa mới gửi đến tiểu nhân để làm khung.”

Nội thị hỏi: “Là kiểu bình phong thế nào? Dẫn tạp gia đến xem một chút.”

Đinh chưởng quầy vội đáp: “Xin quý nhân chờ một lát, tiểu nhân mang ra ngay.”

Nói rồi, ông vào hậu viện, mở rương gỗ, cung kính trình bày bức thêu.

Nội thị vốn quen nhìn vật ngự dụng, liếc một cái đã nhận ra tay nghề xuất chúng. Hắn cúi người, nâng bức thêu lên ngắm, khẽ gật đầu: “Đẹp. Thêu rất khéo.”

Rồi hắn lại nghĩ, tay nghề của Ô Tuyết Chiêu há là thứ hắn có thể tùy tiện bình phẩm, bèn đặt lại vào rương.

Sau khi trở về, hắn lập tức bẩm báo với Trịnh Hỉ, không tiếc lời khen ngợi: “Cô nương thêu giỏi không kém tú nương trong cung, hình phượng hoàng sinh động như thật. Sư phụ nên đích thân đi xem.”

Trịnh Hỉ nhướng mày lườm đồ đệ: “Ngươi bị bức thêu làm mờ mắt rồi? Mới thấy được một nửa chuyện, đã vội kết luận?”

Đồ đệ ngớ người, chưa hiểu ý. Trịnh Hỉ không giải thích thêm, trực tiếp đi gặp Hoàn Sùng Úc. Nhân lúc thuận tiện, ông nói: “Ô cô nương không mượn được bình phong, đành tự mình thêu lấy.”

Hoàn Sùng Úc chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt bảo: “Ngươi đến tư khố trẫm, chọn hai bức bình phong đem qua cho nàng.”

Trịnh Hỉ thầm mừng rỡ. Đây chẳng phải đúng ý Hoàng thượng sao?

Ông tâu: “Nô tài nhớ rõ trong tư khố còn một đôi bình phong lưu ly chưa dùng, một chiếc phấn hồng, một chiếc băng lam. Đưa ra ngoài cũng không ai nhận ra là ngự dụng. Chỉ là…”

Trong kinh thành này, e chỉ có vương công quý tộc mới xứng dùng những món ấy. Món quà này, có khi lại quá mức khoa trương?

Hoàn Sùng Úc ngẩng đầu, nhướng mày: “Chỉ là cái gì?”

Trịnh Hỉ đáp thật thà: “Nếu ban cho Ô cô nương đôi bình phong đó, e là quá quý giá chăng?”

Hoàng đế vốn không nhớ rõ còn giữ món ấy trong tư khố, nghe thế cười nhẹ: “Quý giá đến mức nào? Có sánh bằng ngọc tỷ của trẫm không?”

Tất nhiên là không thể rồi.

Trịnh Hỉ hiểu ý, lập tức đáp: “Nô tài sẽ cho người mang đến ngay.”

Hoàn Sùng Úc phẩy tay để ông tự xử lý, còn mình tiếp tục xem tấu sớ.

Hắn vừa mới đăng cơ nửa năm, chính vụ chồng chất, giờ đã xử lý quá nửa. Nhưng chỉ chớp mắt, đã có kẻ bày trò mưu mẹo gây khó dễ — dĩ nhiên, kẻ thấy khó không phải là hắn.

Trịnh Hỉ liền sai người mang bình phong đến chỗ Đinh chưởng quầy.

Khi quay về hầu hạ Hoàng thượng, thấy người đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ông bèn mỉm cười nói: “Nô tài nghe nói cô nương thêu rất đẹp, hình phượng còn sống động hơn hoa văn trong cung. Ngự dụng thì quá nghiêm trang, bình phong của cô nương chắc sẽ thêm phần linh hoạt.”

Hoàn Sùng Úc từ từ mở mắt, khóe môi khẽ cong: “Nếu thế, bình phong lưu ly trẫm không tặng nữa.”

Trịnh Hỉ sững sờ: “?” Ngài đã nói ban thưởng, sao lại đột ngột thay đổi?

Hoàng đế ung dung vuốt chiếc nhẫn ngọc, mỉm cười: “Đổi. Lấy bình phong nàng thêu đổi lại cho trẫm.”

Đổi?

Ban là đã đủ quý rồi. Huống hồ, đôi bình phong lưu ly ấy, đem ra kinh thành có thể đổi lấy hai tòa nhà lớn giữa phố sầm uất.

Ngài đúng là chịu chơi.

“Vâng, nô tài lập tức đi làm.”

Trịnh Hỉ bước ra ngoài, dặn dò đồ đệ đi truyền khẩu dụ của Hoàng đế.

Tiểu đồ đệ đứng ngoài cửa nghe một hồi, sớm đã đoán được lần này lại phải chạy chân.

Nhưng trước khi lên đường, hắn cần hỏi cho rõ: “Sư phụ, người nói đồ nhi chỉ hiểu được một nửa, ý là sao?”

Trịnh Hỉ điểm nhẹ một câu: “Chưởng quầy đã nói rõ, cô nương vì không mượn được bình phong nên mới tự thêu. Cô nương vui vẻ tức là Hoàng thượng nở mày nở mặt. Ngươi lẽ nào lại trơ mắt nhìn Hoàng thượng mất thể diện?”

Tiểu đồ đệ lập tức hiểu. Hỏi thăm nàng làm gì không quan trọng, quan trọng là tìm cơ hội nịnh nọt nàng.

“Đệ tử sẽ đi đổi bình phong về ngay.”

“Đi nhanh đi.”

6

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.