Chương 6
Thân Hãm Hiểm Địa
Tả Bằng cố ý đến gần Tả Phong một chút, nhỏ giọng nói: "Tiểu đội Đằng Lực hôm trước xuất phát, chậm nhất ngày hôm qua nên về thôn, nghe nói bọn họ lần này là đi thăm dò tình huống thôn lân cận. Đoàn săn bắn đã điều động một bộ phận nhân thủ đi tìm, đại bộ phận đoàn viên còn phải phụ trách phòng ngự thôn, cho nên Thiếu Đoàn cũng phải vào núi trợ giúp mở rộng phạm vi tìm kiếm. ”
Tả Phong vẻ mặt chán ghét dịch về phía sau, không rõ đối phương vì sao nhất định phải dựa vào gần như vậy, còn muốn hạ thấp thanh âm mà nói. Nhưng trong lòng nhớ tới an nguy của Đằng Lực, cũng lười so đo nhiều.
"Vậy ta cùng ai một tổ, phụ trách vị trí nào."
"Ngươi chỉ cần đi Đại Hạp Cốc Đông Sơn dò xét một phen, nếu như không có tình huống đặc biệt, trước bữa tối hẳn là có thể trở về."
"Một mình ta?"
"Đúng vậy, hiện tại nhân thủ thật sự không đủ dùng. Thực lực của ngươi lại là mạnh nhất trong đám người chúng ta, tin tưởng ngươi nhất định không có vấn đề gì. Cái này cho ngươi, tâ nghĩ ngươi biết làm thế nào để sử dụng. ”
Tả Bằng nói xong liền lấy ra một ống trúc, trực tiếp đưa tới. Tả Phong theo bản năng đưa tay tiếp nhận, ống trúc tạo hình nhỏ nhắn trong tay là pháo hoa do chính trưởng thôn chế tạo, ban ngày thông qua âm thanh gọi đồng bạn, ban đêm lại có thể thông qua không trung nổ tung khiến người khác biết vị trí chính xác của người bắn pháo.
Khi Tả Phong ngẩng đầu lần nữa liền nhìn thấy bóng lưng Tả Bằng vội vã rời đi, ngay cả chào hỏi cũng không nói, cùng thái độ lúc mới gặp mình quả thực giống như hai người khác nhau.
Mặc dù cảm thấy rất khó hiểu, nhưng Tả Phong cũng không nghĩ nhiều. Đem pháo tín hiệu bỏ vào trong ngực, không chút trì hoãn rời khỏi thôn hướng phía đông mà đi.
Tả gia thôn nằm ở phía đông nam Diệp Lâm đế quốc, Diệp Lâm đế quốc chủ yếu lấy núi làm chủ, Thiên Bình sơn mạch như bình chướng vờn quanh bên ngoài đế quốc. Khu vực bên trong Thiên Bình sơn mạch này còn được gọi là cấm khu nhân loại, bởi vì ở nơi đó sinh sống tồn tại khủng bố nhất trên đại lục, yêu thú.
Tả Phong đứng trên đỉnh núi nhỏ, ngưng mắt nhìn về phía chân trời phương Bắc, từng dãy núi như bình chướng nằm ngang ở cuối chân trời. Dãy núi dường như quanh năm bị mây mù bao phủ, khiến người ta không cách nào nhìn thấy toàn cảnh. Tả Phong biết rõ nơi đó chính là cấm khu của nhân loại, Thiên Bình sơn mạch.
Mặc dù hắn cũng thường xuyên hoạt động trong rừng rậm, nhưng dựa vào Thiên Bình sơn mạch để xác định phương hướng vĩnh viễn là chính xác nhất.
Tả Phong cau mày nhìn một đạo hạp khẩu cách đó mấy dặm, chỉ cần xuyên qua chính là mục đích chuyến đi này của hắn. Nhưng từ sau khi hắn lên ngọn núi nhỏ này luôn có loại cảm giác kinh hồn bạt vía, ban đầu hắn còn cho rằng mình quá mức lo lắng đến an nguy của Đằng Lực, nhưng bình tĩnh ngẫm lại lại không giống như nguyên nhân này.
Đang lúc Tả Phong cúi đầu trầm tư, trong bụi cỏ phía sau một trận tiếng "xào xạc" truyền ra.
Tả Phong lập tức cảnh giác bày ra tư thái chiến đấu, trong lòng lại thầm mắng mình quá mức sơ suất. Thông qua thanh âm vừa rồi hắn đã phán đoán ra đối phương cách mình cũng chỉ bốn năm trượng.
Thân ở bên trong núi rừng, có rất nhiều dã thú cùng man thú lui tới. Đừng nói mình là một võ giả cường thể cấp bốn, cho dù võ giả đạt tới Thối Cân kỳ bị dã thú vây quanh cũng chỉ có một con đường chết.
Từ thanh âm phán đoán tốc độ di động của đối phương cực nhanh, toàn bộ thân thể Tả Phong cũng càng ngày càng căng thẳng.
Bỗng nhiên, một bóng đen ở phía sau bụi cây vọt ra, bốn mắt giao nhau hai đạo thân ảnh đều vẻ mặt cảnh giác sững sờ tại chỗ, sau đó liền cất tiếng cười to.
Một lúc lâu sau, Tả Phong mới xoa xoa bụng có chút đau nhức, lấy tay chỉ vào người đối diện nói.
"Con khỉ thối này, muốn dọa người phải không."
Người tới chính là một trong những bằng hữu cực kỳ thưa thớt của Tả Phong, Tả Hậu.
"Người điên chết tiệt, hình như là ngươi chờ ở chỗ này dọa ta giật mình mới đúng, còn cho ta là một ác nhân cáo trạng trước."
Tả Hậu khoát tay áo, nói: "Trước đừng nói cái khác, ngươi cũng biết hai người chúng ta trước mắt đều rơi vào hiểm địa. ”
Tả Phong hơi kinh ngạc một chút, vội vàng hỏi: "Hiểm địa, cái gì hiểm địa. ”
Khe khẽ thở dài, Tả Hậu nhanh chóng nói: "Trước khi hành động lần này, ta nhìn thấy hai huynh đệ Tả Thành cùng Tả Bằng lén lút, ta liền lặng lẽ nghe lén bọn họ nói chuyện một chút. Bởi vì khoảng cách hơi xa chỉ nghe được một câu nói, 'Mai phục đã chuẩn bị xong', 'Phía đông', 'Vĩnh viễn không trở về được'. ”
Dừng lại một chút, nói: "Ta lúc đầu không hiểu những gì họ nói, ngay sau khi ta đi theo đội khởi hành, ta thấy ngươi đi về phía đông một mình." Khi đó ta mới hiểu được đây chỉ sợ là một âm mưu nhằm vào ngươi, đáng tiếc là tốc độ của ta không bằng ngươi. ”
Có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tả Phong một cái, Tả Hậu thở dài tiếp tục nói: "Mơ hồ từ trang phục của bọn họ có thể phán đoán hẳn là đám sơn tặc Kim Nham sơn kia, từ khi chúng ta tiến vào ngọn núi này, cũng đã rơi vào trong vòng vây của bọn họ. Hơn nữa phía đông mấy ngọn núi này căn bản cũng không nằm trong phạm vi tìm kiếm lần này, người trong thôn càng sẽ không biết chúng ta ở chỗ này gặp nạn. ”
Tả Phong nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền nhanh chóng bò lên một gốc đại thụ bên cạnh. Sau vài hơi thở, hắn đã đi tới đỉnh đại thụ, giờ phút này bọn họ đang ở trên đỉnh núi, đứng ở trên đỉnh cây phạm vi gần mười dặm xung quanh đều có thể thu hết vào trong mắt.
Khi Tả Phong từ trên cây nhảy xuống, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, cảm kích cùng áy náy liếc mắt một cái có thể nhìn thấy. Tuy rằng nhìn không rõ có bao nhiêu người, nhưng đã có thể khẳng định lời Tả Hậu nói là sự thật.
Tả Hậu rõ ràng đã biết nơi này có mai phục, nhưng vì mình mà vẫn dứt khoát đi theo, Tả Phong mặc dù có ngàn ngôn vạn ngữ, nhưng giống như lời nói gì lúc này đều vô lực như vậy.
Tả Hậu tựa như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, lắc đầu cười, nói: "Giữa ngươi và ta cũng đừng nói cái khác, mau nghĩ biện pháp thoát hiểm, mới là việc cấp bách. ”
Tả Phong nhẹ nhàng gật gật đầu, nhìn xung quanh. Vừa rồi hắn sơ lược nhìn tình thế xung qanh một vòng, bố trí của đối phương là ba mặt hợp vây, chỉ lưu lại phương hướng phía đông thông hạp cốc nhìn không thấy nửa bóng người.
Nhìn loại bố trí này của bọn họ, hiển nhiên là muốn bắt sống mình trong thung lũng. Về phần địch nhân vì sao phải tốn nhiều công sức bắt sống mình như vậy, cũng không phải chuyện nên đau đầu bây giờ. Mặc dù kẻ thù di chuyển chậm, ước tính thời gian một tách trà sẽ đến đỉnh núi.
Địch nhân không ngừng bức bách tạo thành áp lực thật lớn, ngược lại làm cho Tả Phong giờ phút này trở nên cực kỳ bình tĩnh. Ánh mắt của hắn ở xung qanh không ngừng tìm kiếm, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể lợi dụng, tay cũng ở trong ngực mò mẫm.
Bỗng nhiên, ánh mắt Tả Phong sáng ngời. Đưa tay từ trong ngực lấy ra một ống trúc nhỏ xinh, đây chính là tín pháo Tả Bằng cho mình trước khi đi.
Nghe Tả Hậu kể lại, hắn đã biết rõ phương hướng này căn bản không có đồng bạn khác trong thôn. Nếu như mình ở thời khắc nguy cấp bắn pháo, không chỉ không có cứu binh, ngược lại sẽ gia tốc diệt vong của mình.
Tả Phong đang nhanh chóng suy nghĩ, lúc lấy ra tín pháo đã nghĩ rõ những thứ này. Đồng thời hắn cũng ở trong đầu phác họa ra một cái đại kế chạy trốn, lợi dụng chính là tín pháo vốn dùng để tính kế mình.
Nhìn vẻ mặt Tả Hậu khó hiểu, Tả Phong biết hiện tại căn bản không có thời gian giải thích, địch nhân cách nơi này đã càng ngày càng gần.
Tìm được một cành khô trên mặt đất, đem ngòi dẫn của tín pháo quấn quanh ở trên đó, sau đó vững vàng đứng trên mặt đất, đem đầu kia của cành khô đốt lên.
Cơ hồ chớp mắt vài lần, Tả Phong liền hoàn thành một loạt động tác này, quay tay kéo Tả Hậu vẻ mặt mê mang chạy về phía hạp cốc.
Hai thân ảnh nhỏ gầy phủ phục ở phía sau một khối nham thạch khổng lồ, chỉ lộ ra nửa cái đầu nhìn lên đỉnh núi, cơ hồ hai người vừa mới ẩn nấp thân hình khá tốt, tiếng tín pháo bén nhọn liền mãnh liệt vang lên.
Trong núi rừng yên tĩnh, thanh âm đột ngột xuất hiện này có vẻ cực kỳ chói tai. Hai người nín thở không nhúc nhích nằm sấp trên tảng đá lớn, nhìn bóng người xa xa di động, vô số bóng người hướng trên đỉnh núi tụ tập mà đi.
Số lượng địch nhân dĩ nhiên có hơn ba mươi người, tu vi cũng đều là cường thể hậu kỳ cùng thối cân sơ kỳ bộ dáng. Bởi vì hai người ở cạnh nhau tương đối gần, Tả Phong có thể cảm thấy thân thể Tả Hậu đang run rẩy.
Hắn rất rõ ràng, nếu là bị đám người này phát giác vị trí hai người bọn họ ẩn thân, muốn chạy trốn không thể nghi ngờ là một chuyện cười, hắn đem kế hoạch của mình nhanh chóng ở trong đầu suy nghĩ một lần nữa.
Hẳn là không có sơ hở, không thể có bất kỳ sai lầm gì, đây là hy vọng duy nhất hai người chúng ta có thể thoát ra. ’
Thẳng đến khi nhìn đám người kia phân biệt hướng về ba phía khác nhanh chóng rời đi, Tả Hậu thở phào nhẹ nhõm, vừa định ngồi dậy, đã bị Tả Phong nhanh chóng đè lại.
Chỉ thấy trên đỉnh núi không một bóng người, bỗng nhiên xuất hiện ba thân ảnh, bọn họ lại ở xung qanh quan sát một lát mới lặng lẽ rời đi.
Tả Phong nhìn thoáng qua Tả Hậu bên cạnh, cười nói: "Lúc này, hẳn là thật sự đi rồi. ”
"Hô, đám người này thật sự là quá cẩn thận, vừa rồi nếu không phải ngươi kịp thời giữ ta lại, hành tung của chúng ta liền bị bại lộ rồi."
"Ta cũng chỉ để lại một cái tâm nhãn, không nghĩ tới bọn họ còn thật sự cẩn thận như vậy."
Tả Hậu vẻ mặt khâm phục nhìn Tả Phong, rốt cuộc nhịn không được nghi hoặc trong lòng, mở miệng hỏi.
"Làm sao ngươi biết, bọn họ sẽ đi về ba hướng kia?"
Tả Phong đã sớm biết hắn sẽ hỏi, ung dung nói.
"Bọn họ thấy ta dùng tín pháo, đã khẳng định đám người bọn chúng đã bại lộ. Khi đến đỉnh núi thấy không có ai, đầu tiên họ sẽ nghĩ rằng họ đã quá vội vàng lên núi, không nhận thấy chúng ta đang ẩn náu ở trên đường đến của họ, vì vậy họ sẽ tìm kiếm cẩn thận trên đường lên đây lần nữa. ”
Tả Hậu nghe xong vẫn có chút khó hiểu, tiếp tục hỏi: "Chẳng lẽ bọn họ sẽ không cho rằng chúng ta đang hướng về hẻm núi. ”
Tả Phong mỉm cười, đối với hảo huynh đệ này, hắn vẫn kiên nhẫn giải thích.
An bài của bọn họ chính là để ta tiến vào sơn cốc, nếu bọn họ cho rằng ta nhìn thấu kế hoạch của bọn họ, tự nhiên sẽ không ngốc tiếp tục đi vào sơn cốc, bọn họ chỉ cho rằng chúng ta ẩn nấp ở ba phương hướng khác, là bọn họ nóng lòng đến đỉnh núi mới bỏ sót hành tung của chúng ta, giờ phút này đương nhiên là nóng lòng quay về tìm kiếm.
Tả Hậu nghiêm túc gật gật đầu, lần thứ hai nhìn Hướng Tả đã là bội phục sát đất. Thiếu niên trước mắt không chỉ là thiên tài có tốc độ tu luyện kinh người, mà còn là tài trí hơn người tâm tư kín đáo.
"Vậy kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ."
Tả Hậu không chút do dự nói ra, giờ phút này hắn muốn hỏi điều này nhất.
"Đi hạp cốc bên kia."
Tả Phong nói xong, căn bản không để ý Tả Hậu vẻ mặt khiếp sợ, dẫn đầu xoay người về phía hạp cốc phía đông.
11
0
6 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
