0 chữ
Chương 42
Chương 42: Kế hoạch giải cứu
Nhờ năng lực của diêm, cô mới lấy được quả bóng bay cấp cao mình muốn.
Chỉ tiếc là, nó chỉ có thể kéo dài tối đa năm phút.
Không chút chậm trễ, Thessia túm lấy quả bóng bay, nhanh bước theo người hầu vừa rồi.
Dưới tác dụng của quả bóng bay, quần áo dày cộm biến mất khỏi tầm nhìn của cô, để lộ cơ thể đầy lỗ thủng của đối phương...vị trí những lỗ thủng đó hoàn toàn trùng khớp với nơi đặt hoa hồng tối qua.
Tiến thêm một bước, ngay cả lớp da người cũng bị tầm nhìn xuyên thấu.
Năm tạng sáu phủ cùng các loại cơ quan hiện ra trước mắt cô, nhưng trái tim quan trọng nhất lại biến mất không thấy tăm hơi.
Sau khi bị khách mua, cậu ta mất đi trái tim, lại trở thành người hầu của dinh thự này, vậy những vật sưu tập khác thì sao?
Thời gian gấp gáp, không kịp suy nghĩ nhiều.
Cô đi thẳng đến nhà ăn tầng hai, chỉ thấy nội tạng trong cơ thể những vị khách kia đều đầy đủ cả, nhưng cơ thể của tất cả người hầu đều thiếu mất trái tim.
Thời gian hiệu lực của que diêm chỉ còn lại mười giây, nhưng cô vẫn còn chuyện muốn xác nhận...
Đếm ngược chín giây.
Cô chạy ra khỏi nhà ăn, cố gắng dùng hết sức quan sát tìm kiếm bóng dáng của một người nào đó. Mồ hôi căng thẳng làm ướt lớp vải sau lưng, cô chỉ có thể tăng tốc độ, kiểm tra nhiều nơi hơn trong thời gian có hạn.
Đếm ngược tám giây.
Dường như có người chú ý đến vẻ bất thường của cô, lời hỏi thăm của cô hầu gái không được cô đáp lại, cô hầu gái đó quay người rời đi, dường như đi tìm ai đó đến.
Đếm ngược năm giây.
Tiếng bước chân vang lên sau lưng cô, thỉnh thoảng còn vang lên một hai tiếng chuông trong trẻo.
Đếm ngược ba giây.
Cô đột ngột quay đầu lại, bà quản gia đang đi về phía cô, trong lời nói dường như có ý quan tâm.
"Vị khách này, cô có cảm thấy cơ thể không khỏe không?"
Giây cuối cùng...
Cô tập trung cao độ, chỉ một thoáng đã thấy được trái tim đang không ngừng đập trong l*иg ngực trái của đối phương.
"Vậy tức là, quản gia và khách ở cùng một cấp bậc sao?"
Trong phòng khách, Trần Dạ nghe Thessia kể xong những gì mình thấy, cố gắng phân tích tình hình hiện tại.
"Không, chị nghĩ quyền hạn của bà ta cao hơn." Thessia nói: "Chiếc chuông lắc tay bà ta cầm có thể kiểm soát hình dạng của vật sưu tập."
"Tối nay, chúng ta phải đi cứu một vật sưu tập nào đó. Đợi chuông sáng sớm vang lên, sau khi người đó từ hình người biến thành vật phẩm, thì giấu nó vào người. Nhân lúc các vị khách đều đang dùng bữa, chúng ta sẽ mang nó ra khỏi dinh thự."
"Ban ngày chị quan sát rồi, dinh thự này không hạn chế tự do ra vào của khách, chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào."
Nói rồi, cô xé mấy mảnh vải dài từ ga trải giường, quấn quanh chân và cẳng tay, để tiện di chuyển khi chạy trốn hoặc vượt chướng ngại vật.
"Vấn đề lớn nhất bây giờ là bà quản gia, bà ta cho chị cảm giác nguy hiểm. Nếu bị bà ta phát hiện, chỉ có thể xông thẳng ra ngoài..."
Đấm mấy cái vào không trung, đưa trạng thái của mình lên mức tốt nhất.
Cô quay đầu hỏi: "Trần Dạ, em chuẩn bị xong chưa?"
Nghĩ đến chuyện sắp tới, Trần Dạ căng thẳng nuốt nước bọt, tim đập thình thịch, hồi lâu không nói được lời nào.
"Đừng lo."
Cô xoa đầu Trần Dạ.
"Với lại, em đâu cần tự đi bộ."
Nói xong, cô từ từ đẩy cửa phòng, xác nhận không có ai xung quanh, một tay vác Trần Dạ lên vai, đóng cửa sau lưng, với tốc độ nhanh nhất tiến về phía phòng sưu tập.
Địa hình đã quan sát ban ngày phát huy tác dụng, tốc độ của cô tuy nhanh, nhưng động tác lại cực kỳ nhẹ nhàng, dọc đường không chạm vào bất cứ thứ gì, nhẹ nhàng như một cơn gió tiến vào phòng sưu tập.
"Cứu tôi! Bảo tôi làm gì cũng được!"
"Cầu xin cô... cho tôi một con dao đi... tôi không muốn sống thế này nữa..."
Chỉ tiếc là, nó chỉ có thể kéo dài tối đa năm phút.
Không chút chậm trễ, Thessia túm lấy quả bóng bay, nhanh bước theo người hầu vừa rồi.
Dưới tác dụng của quả bóng bay, quần áo dày cộm biến mất khỏi tầm nhìn của cô, để lộ cơ thể đầy lỗ thủng của đối phương...vị trí những lỗ thủng đó hoàn toàn trùng khớp với nơi đặt hoa hồng tối qua.
Tiến thêm một bước, ngay cả lớp da người cũng bị tầm nhìn xuyên thấu.
Năm tạng sáu phủ cùng các loại cơ quan hiện ra trước mắt cô, nhưng trái tim quan trọng nhất lại biến mất không thấy tăm hơi.
Sau khi bị khách mua, cậu ta mất đi trái tim, lại trở thành người hầu của dinh thự này, vậy những vật sưu tập khác thì sao?
Thời gian gấp gáp, không kịp suy nghĩ nhiều.
Thời gian hiệu lực của que diêm chỉ còn lại mười giây, nhưng cô vẫn còn chuyện muốn xác nhận...
Đếm ngược chín giây.
Cô chạy ra khỏi nhà ăn, cố gắng dùng hết sức quan sát tìm kiếm bóng dáng của một người nào đó. Mồ hôi căng thẳng làm ướt lớp vải sau lưng, cô chỉ có thể tăng tốc độ, kiểm tra nhiều nơi hơn trong thời gian có hạn.
Đếm ngược tám giây.
Dường như có người chú ý đến vẻ bất thường của cô, lời hỏi thăm của cô hầu gái không được cô đáp lại, cô hầu gái đó quay người rời đi, dường như đi tìm ai đó đến.
Đếm ngược năm giây.
Tiếng bước chân vang lên sau lưng cô, thỉnh thoảng còn vang lên một hai tiếng chuông trong trẻo.
Cô đột ngột quay đầu lại, bà quản gia đang đi về phía cô, trong lời nói dường như có ý quan tâm.
"Vị khách này, cô có cảm thấy cơ thể không khỏe không?"
Giây cuối cùng...
Cô tập trung cao độ, chỉ một thoáng đã thấy được trái tim đang không ngừng đập trong l*иg ngực trái của đối phương.
"Vậy tức là, quản gia và khách ở cùng một cấp bậc sao?"
Trong phòng khách, Trần Dạ nghe Thessia kể xong những gì mình thấy, cố gắng phân tích tình hình hiện tại.
"Không, chị nghĩ quyền hạn của bà ta cao hơn." Thessia nói: "Chiếc chuông lắc tay bà ta cầm có thể kiểm soát hình dạng của vật sưu tập."
"Tối nay, chúng ta phải đi cứu một vật sưu tập nào đó. Đợi chuông sáng sớm vang lên, sau khi người đó từ hình người biến thành vật phẩm, thì giấu nó vào người. Nhân lúc các vị khách đều đang dùng bữa, chúng ta sẽ mang nó ra khỏi dinh thự."
Nói rồi, cô xé mấy mảnh vải dài từ ga trải giường, quấn quanh chân và cẳng tay, để tiện di chuyển khi chạy trốn hoặc vượt chướng ngại vật.
"Vấn đề lớn nhất bây giờ là bà quản gia, bà ta cho chị cảm giác nguy hiểm. Nếu bị bà ta phát hiện, chỉ có thể xông thẳng ra ngoài..."
Đấm mấy cái vào không trung, đưa trạng thái của mình lên mức tốt nhất.
Cô quay đầu hỏi: "Trần Dạ, em chuẩn bị xong chưa?"
Nghĩ đến chuyện sắp tới, Trần Dạ căng thẳng nuốt nước bọt, tim đập thình thịch, hồi lâu không nói được lời nào.
"Đừng lo."
Cô xoa đầu Trần Dạ.
"Với lại, em đâu cần tự đi bộ."
Nói xong, cô từ từ đẩy cửa phòng, xác nhận không có ai xung quanh, một tay vác Trần Dạ lên vai, đóng cửa sau lưng, với tốc độ nhanh nhất tiến về phía phòng sưu tập.
Địa hình đã quan sát ban ngày phát huy tác dụng, tốc độ của cô tuy nhanh, nhưng động tác lại cực kỳ nhẹ nhàng, dọc đường không chạm vào bất cứ thứ gì, nhẹ nhàng như một cơn gió tiến vào phòng sưu tập.
"Cứu tôi! Bảo tôi làm gì cũng được!"
"Cầu xin cô... cho tôi một con dao đi... tôi không muốn sống thế này nữa..."
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
