Chương 32
Chuẩn Bị.
Thi lão đầu cười cười:
- Hỏi bọn họ làm gì? Chưa học bò đã muốn chạy? Vào năm ngoái, Bành Nhạc Vân đã là chuyên nghiệp bát phẩm, với tài năng và sự kiên trì của hắn, cảnh giới trước ngoại cương thì mỗi năm tăng một phẩm là không thành vấn đề.
- Hội trưởng Hứa Vạn Niên của bọn họ cũng đã cửu phẩm, lại có thêm dị năng, không thể so sánh như cửu phẩm bình thường được. Thành viên năm tư có một người chuyên nghiệp cửu phẩm, trong đám tân sinh lại thêm một cửu phẩm nữa, sức mạnh và lực hấp dẫn của họ so với chúng ta hơn vài bậc.
Chỉ là nghe giới thiệu sơ qua, Lâu Thành đã biết được được sự chênh lệc lớn của đại học Tùng Thành và đại học Bắc Sơn. Không kể Bành Nhạc Vân, chỉ cần Hứa Vạn Niên đã có thể quét ngang câu lạc bộ nhà hắn.
Đây chính là sự chênh lệch giữa trường có sức mạnh bình thường và trường quán quân a!
Thấy nét mặt Lâu Thành trở nên khổ não, Thi lão đầu cười hắc một tiếng:
- Cho nên, năm nay coi như luyện quân , chờ đến ngày này năm sau, Lâm Khuyết đã nâng cao trình độ, ngươi cũng trưởng thành lên, trình độ của những người khác cũng tăng cao. Đó mới là lúc chúng ta tiến vào trận chung kết.
“Ngươi cũng trưởng thành lên...” Lâu Thành trở nên kích động và tự hào, thốt lên:
- Sư phụ, không ngờ người lại xem trọng đệ tử, đặt niềm tin vào đệ tử như vậy.
Hắn bắt chước Shin cậu bé bút chì, vò đầu cười ngây ngô.
Thi lão đầu đơ người trả lời:
- Ta chỉ là thuận miệng nói, ngươi không cần coi là thật.
“..." Lâu Thành ngửa đầu nhìn trời, cố làm vẻ mặt không có xấu hổ.
Thi lão đầu không nói chuyện này nữa, đổi chủ đề:
- Sau khi đánh với Ngô Đông một trận, ta đoán ngươi đã tiến bộ không ít. Mà lão già ta cũng từng quan sát ngươi đối luyện với Lý Mậu, miễn cưỡng xem là quyền cước thuần thục. Nên từ hôm nay, ta chính thức dạy ngươi chiêu thức và cách đánh của cảnh giới luyện thể.
Trước đây hắn luyện chỉ có động tác cơ bản phối hợp với cách dụng lực.
Lâu Thành kìm chế hưng phấn, hành lễ nói:
- Đa tạ sư phụ, không biết là chiêu thức gì?
Thi lão đầu tằng hắng một cái, miễn cưỡng thu liễm lại vẻ không đứng đắn:
- Vi sư có căn cơ truyền thừa từ “Băng Phách Thần Công”, cũng chính là Băng bộ tuyệt học hiện tại, nhưng cảnh giới luyện thể không quá quan tâm thuộc tính công pháp, không ảnh hưởng đến cảnh giới Ngoại Cương.
- Hôm nay dạy ngươi đấu pháp luyện thể dựa trêm Băng bộ tuyệt học: “Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích.”
Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích? Trong thời khắc kích động này, Lâu Thành lại nhớ tới gương mặt của Thái Tông Minh, nếu như hắn ở đây, chắc chắn sẽ nhổ một tiếng mà nói: “Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích? Kích thứ nhất chắn chắn tên Ta Là Cha Ngươi!”
- Bộ đấu pháp này lấy hung mãnh điên cuồng làm chủ, nhưng tinh thần tuyệt đối không thể điên cuồng, ngược lại phải tỉnh táo giống như ngưng nước thành băng. Lại phối hợp với bộc phá của Lôi hỏa trang, chắc chắn là đấu pháp hạng nhất trong cảnh giới luyện thể...
Thi lão đầu bắt đầu giải thích.
Lâu Thành lắng nghe hết sức chăm chú, đây là bộ đấu pháp đầu tiên mà hắn học.
Thời gian trôi nhanh, hắn chỉ vừa nhớ đại khái điểm trọng tâm của bộ đấu pháp, thì đã đến giờ đặc huấn của câu lạc bộ.
Thi lão đầu đứng trước các thành viên đặc huấn, nhìn qua mười hai người còn lại, lấy giọng trầm thấp nói:
- Ngô Đông vô ý bị thương, trong khoảng thời gian này không thể tham gia đặc huấn. Cuối tuần lại là vòng loại khu vực của đại học võ đạo hội, ta sẽ tuyên bố đội hình thi đấu và dự bị.
Lý Mậu và những người có hi vọng vào đội hình chính thức thấp thổm lắng nghe, bầu không khí tự dưng trở nên khẩn trương. Nghiêm Triết Kha thì xoa trán suy nghĩ một chút, khi nghe được Ngô Đông bị thương, sau đó nhìn Lâu Thành cả hai cùng cười một tiếng.
- Đội hình chính gồm ba người: Lâm Khuyết, Trần Trường Hoa, Tôn Kiếm.
Thi lão đầu nói ra mọi người đều không có ý phản đối.
Dù cho Ngô Đông không có bị thương, dựa vào những biểu hiện của hắn thì đã không phải là đối thủ của Tôn Kiếm. Trần Trường Hoa trải qua hơn nửa tháng điều dưỡng, hai tay đã khôi phục như lúc ban đầu.
Nói xong, Thi lão đầu nhìn Trần Trường Hoa một chút:
- Ngươi là sinh viên năm tư, tháng bảy năm sau sẽ tốt nghiệp. Sau này chưa chắc chúng ta có thể gặp lại, giải thi đấu năm nay không cần thiết phải cố gắng hết sức. Nhưng ngươi là thành viên của câu lạc bộ hơn ba năm nay, làm hội trưởng được hai năm, chẳng lẽ không có chút tình cảm nào với nơi này?
- Bốn năm trôi qua như chớp mắt, chẳng lẽ ngươi không muốn lưu lại nơi này chút gì? Chẳng lẽ không muốn lấy các sư đệ sư muội thế hệ sau nói: “Nhờ vào hội trưởng Trần Trường Hoa, câu lạc bộ của đại học Tùng Thành chúng ta quay trở lại thời kỳ huy hoàng?”
Trong đời người khó thoát danh lợi, Trần Trường Hoa mới đầu mặt không biến sắc, lúc này hơi có vẻ động dung, trịnh trọng gật đầu:
- Thi lão sư yên tâm, đệ tử khẳng định sẽ cố gắng hết sức, nếu có thể lọt vào top tám, đệ tử coi như không lãng phí bốn năm ở câu lạc bộ.
Thấy thái độ của hắn không tệ, Thi lão đầu hài lòng cười một tiếng:
- Top tám chắc chắn có khả năng.
Nói xong, lão quay đầu nhìn những người khác:
- Dự bị ba người: Lý Mậu, Lâm Hoa, Quách Thanh.
Tương tự cuộc thi giữa các thế lực, thể lệ đều là ba người một đội, từng người thi đấu, thắng đấu tiếp thua bị loại, cho đến khi ba người trong một đội đều bại, thì cuộc đấu mới kết thúc.
Bởi vì thứ tự ra sân của mỗi đội đều do huấn luyện viên đưa ra lúc gần thi đấu, cho nên đoán được thứ tự ra sân của đối phương là một bước quan trọng, có thể lấy được lợi thế tương khắc công pháp, hoặc chiến thuật tiêu hao thể lực của át chủ bài đối phương.
Mà trong thi đấu võ đạo, không tính đến võ giả chuyên nghiệp có giấy phép sử dụng vũ khí, là thi đấu nghiệp dư đều chỉ dùng quyền cước đơn thuần. Trọng tài dù có hay cỡ nào, cũng không ngăn được thí sinh bị thương, cho nên dự bị cũng là một phần quan trọng.
Nghe được tên của mình, Quách Thanh có chút ngoài ý muốn, ngẩn người một lúc mới hí hửng vui mừng, đập tay với Ngiêm Tiết Kha, như là nàng đã đạt được chức quán quân không bằng.
- Thân thể ngươi không tệ, tiềm lực rất lớn. Trải qua ba tuần rèn luyện, coi như không đạt được trình độ nghiệp dư tứ phẩm, thì cũng thuộc hàng nhất nhì trong ngũ phẩm.
Thi lão đầu cũng không nói những lời khó nghe lắm với các nữ sinh.
Ngô Đông bị thương, ngoài Lý Mậu, Lâm Hoa, Tôn Kiếm các thành viên năm hai năm ba khác đều chỉ đạt tiêu chuẩn nghiệp dư ngũ phẩm, mang ra so sánh thì tuyển Quách Thanh là chuyện tất nhiên.
“Đáng tiếc, tiểu Minh không có tham gia đặc huấn...” Lâu Thành thầm thở dài một câu.
- Những người khác. Nghiêm Triết Kha, Lê Tiểu Văn, các ngươi tìm thêm vài nữ sinh trong câu lạc bộ, thành lập một đội cổ động, cỗ vũ tạo không khí cho đội nhà.
- Lâu Thành, Ngô Mãnh, các ngươi tập hợp khoảng ba mươi nam sinh của câu lạc bộ, phối hợp với hội học sinh và tổ bảo vệ làm thật tốt công tác bảo an.
Thi lão đầu tiếp tục phân phó.
Tất cả mọi người đều ngẩn người ra, hơn nửa ngày Trần Trường Hoa mới hỏi:
- Thưa Thi lão sư, công tác bảo an là sao ạ?
Thi lão đầu cười hắc hắc nói:
- Các ngươi không biết sao? Năm nay lễ khai mạc sẽ được tổ chức ở Tùng thành, sẽ có cường giả nhất phẩm đến tham dự. Sự an toàn của hắn không cần các ngươi lo lắng, tất cả mọi người cộng lại đều không bằng một tay cảu hắn a...
Lời còn chưa dứt, các thành viên đặc huấn đã ồn ào lên
- Là vị cường giả nào?
- Ai? Là ai a?
- Chúng ta có thể xin chữ ký không?
Thi lão đầu ho khan mấy tiếng nói:
- Cụ thể là ai, qua mấy ngày sẽ biết, bản thân cường giả nhất phẩm không cần chúng ta bảo vệ, là hắn bảo hộ chúng ta mới đúng.
- Công tác bảo an cụ thể là phối hợp tổ bảo vệ của trường và hội học sinh ngăn trở những tên khốn phóng viên, ngăn fan hâm mộ quá khích, ngăn trở những tên quan chức muốn mượn danh, duy trì trật tự. Nếu làm tốt lúc đó ta sẽ hỏi giúp các ngươi chuyện chữ ký.
- Thi lão sư vạn tuế!
Thành viên đặc huấn cùng nhau hô lên, lúc này những cực khổ buồn vui đều tan biến.
Náo loạn một hồi, mọi người nhìn nhau một chút, dâng lên một cảm giác như chúng ta là một thể, ngay cả Trần Trường Hoa nhìn Lâm Khuyết ánh mắt cũng nhu hòa không ít.
Thi lão đầu cười, phất tay ra hiệu bọn hắn ổn định lại:
- Vòng loại khu vực sắp bắt đầu, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm. Một là thu thập thông tin đối thủ, mỗi người một trường, tìm lại tất cả tư liệu, hình ảnh, thông tin của các trường tham gia võ đạo hội năm rồi. Đến khi bốc thăm biết được đối thủ, tất cả lập tức xem xét và hiểu rõ đối thủ nhanh nhất có thể.
Lão vừa mới dứt lời, Lâm Khuyết lập tức giơ tay lên:
- Thi lão sư, những tài liệu này đệ tử có đủ.
- Tốt, rất tốt, chuẩn bị kỹ rồi đưa cho ta.
Thi lão đầu gật đầu hài lòng.
Đây là lần đầu tiên từ khi gia nhập câu lạc bộ đến nay, Lâu Thành nghe được Lâm Khuyết nói chuyện, khiến hắn nhịn không được liền muốn bình luận một câu.
“Dựa theo giả thuyết của Khẩu vương Thái Tông Minh, sau này khi câu lạc bộ đại học Tùng Thành thi đấu, tất cả mọi người sẽ đồng tình với lời bình luận viên nói, Lâm Khuyết người mạnh nhất của câu lạc bộ võ đạo đại học Tùng Thành, là một người câm điếc, tàn phế nhưng có ý chí hơn người...”
- Điều thứ hai, còn một tuần ta sẽ dạy các ngươi mười hai chiêu đầu, trong Băng bộ - Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích.
Thi lão đầu vừa duỗi người vừa nói.
“Hắc hắc, ta có thể học hai mươi bốn kích, các ngươi chỉ có một nửa, đây chính là đãi ngộ khác biệt a...” Lâu Thành nhất thời đắc ý, tranh thủ ôn tập lại những chiêu đã học.
28
0
6 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
