Chương 140
Di Thiên chiểu trạch 2
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Đinh Hạo nửa thật nửa giả nói.
- Ồ, Vô Cực Ma Tông! Lão phu chưa từng nghe trên Đoạn Hồn Sơn có môn phái này. Ta chỉ biết trên Đoạn Hồn Sơn ngoài Luyện Ngục Ma Tông còn có Âm Dương Hòa Hợp Tông, Huyết Sát Tông và Hắc Ma Tông, đúng rồi, còn có Thị Hồn Tông. Tiểu tử ngươi không phải đang trêu đùa lão phu đấy chứ?
Lão giả Hạ Trường Xuyên nghi hoặc kêu lên.
- Ha ha ha, Hạ lão có điều không biết, trên Đoạn Hồn Sơn đúng là có môn phái Vô Cực Ma Tông này. Mấy ngày trước ta cũng từng đến Đoạn Hồn Sơn nên nghe một lão hữu của Âm Dương Hòa Hợp Tông nói qua. Nghe nói tông phái này còn đoạt được danh hiệu đệ nhất trong Hồn Luyện tông hội lần này. Lão hữu đó của ta đến giờ vẫn còn tức giận bất bình!
Mai Thiên Lý cười cười giải thích.
- Ồ, nếu thực lực Vô Cực Ma Tông đã như vậy, vì sao chưa từng nghe qua sự tích của tông môn này?
Hạ Trường Xuyên nghi hoặc nói.
- Ha ha ha, đó là vì Vô Cực Ma Tông hiện giờ thế lực yếu nhược, cũng không biết lần này gặp vận may trời cho thế nào lại đoạt được danh hiệu đệ nhất. Trước kia bọn họ đều toàn quân bị diệt sạch!
Mai Thiên Lý cười cười, ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Tiểu tử này nếu đã biết Vô Cực Ma Tông thì lời hắn nói có thể tin. Chắc hẳn không ai lại đi giả mạo người của một môn phái nhỏ yếu trong Ma đạo như vậy!
Người này ra mặt giải thích, Đinh Hạo ngược lại thảnh thơi hơn nhiều, cũng không nói tiếng nào, chỉ mỉm cười nhìn hai người.
Sau khi hai người nói xong, lão mặt đỏ Hạ Trường Xuyên mới từ từ nói:
- Tiểu tử ngươi không biết điều gì mà lại dám một mình đi vào Di Thiên chiểu trạch, cũng là tự rước lấy rủi ro. Nếu ngươi thật sự không biết gì thì mau thừa dịp nguy hiểm chưa tới, theo lối cũ mà quay về đi! Chỉ bằng tu vi Dung Hợp kỳ của ngươi, ở lại Di Thiên chiểu trạch chính là tìm chết. Mấy người Đạo môn bên kia bất cứ ai cũng có thể ra tay hạ sát ngươi!
Hạ Trường Xuyên khuyên bảo.
Người này tuy mặt mũi không có vẻ lương thiện nhưng tâm địa cũng không xấu. Đinh Hạo đối với lão có chút hảo cảm, bất quá chỉ bằng tốc độ của Nghịch Thiên Ma Kiếm thì những người ở đây không ai có thể tạo thành uy hiếp quá lớn với hắn. Huống chi bản thân hắn cũng đã có tính toán, sao có thể dễ dàng rời đi.
- Tiểu tử đa tạ Hạ lão đã quan tâm, bất quá tiểu tử còn vài loại nguyên liệu tu luyện chưa tìm đủ nên hiện tại chưa có ý định rời khỏi Di Thiên chiểu trạch. Hơn nữa đã tiến vào đầm lầy này, tiểu tử sớm đã đặt chuyện sinh tử ra ngoài lề, người khác nếu ra tay gây thương tổn thì tiểu tử cũng đành chịu mệnh của mình mà thôi!
Đinh Hạo cung kính nói.
Hạ Trường Xuyên thấy Đinh Hạo như vậy thì không chút tán thưởng, hừ lạnh một tiếng rồi không nói thêm gì nữa. Mấy người còn lại cũng nhìn Đinh Hạo với vẻ thương tiếc.
Thấy mọi người đều không nói thêm, Đinh Hạo cũng cảm thấy không còn thú vị. Hắn đưa mắt dò xét mọi người rồi định rời đi thì đột nhiên vùng bùn đen giữa hai phía kịch liệt trồi lên, dường như có mãnh thú nào đó muốn phá đất chui lên. Cùng với hơi nước của ao đầm, một luồng khí thơm phiêu đãng giữa không gian.
Hai phía Đạo Ma vốn đang ngồi đều đứng dậy cả, mặt lộ vẻ vừa mừng vừa sợ.
- Nhân Nguyên quả cuối cùng cũng đã xuất hiện! Mọi người chuẩn bị!
Hạ Trường Xuyên cả kinh nói.
Hạ Trường Xuyên vừa dứt lời, lớp bùn đen trong đầm lầy rùng rùng rung động. “Vù” một tiếng, từ trong đầm bay ra một vật, chính là một con cóc một mắt to như một ngọn núi nhỏ. Con cóc này toàn thân đỏ tía, trên đỉnh đầu có một con mắt to lớn màu đỏ thẫm lấp lánh hồng quang tàn bạo, đang quét nhìn khắp xung quanh như tìm kiếm thứ gì.
- Huyền Dương Cáp Mô đã xuất hiện, chắc chắn Âm Liệt Thủy Thiện cũng đã ở gần đây, mọi người cẩn thận ứng phó, có thể lấy được Nhân Nguyên quả hay không phải trông vào trận chiến này!
Lão già cao gầy trong đám Đạo môn đối diện cất giọng nói to.
Khi mọi người đang còn chú ý đến Huyền Dương Cáp Mô, trên mặt đất ẩm ướt phía bên trái đột nhiên hơi chấn động. Nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện trên mặt đất ẩm ướt đó hình như có một sinh vật hình rắn đang cuồn cuộn di động.
Mùi hương dị thường trong không gian càng thêm ngào ngạt. Tham lam hít sâu vài hơi, Đinh Hạo chỉ thấy thần thanh khí sảng, trong lòng thầm khen Nhân Nguyên quả này nhất định là tuyệt thế kỳ trân. Tuy còn chưa thấy tung tích của quả này nhưng chỉ mùi hương phát tán đã khiến những người tu đạo thụ ích không nhỏ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
1
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
