Chương 132
Tông chủ bí sự 1
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Nghĩ đến Phùng Tinh Nhiên sau khi trở về núi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Thành Hùng, Đinh Hạo cảm thấy có chút hả hê, trong lòng thầm quyết chờ thực lực đại tiến sẽ giết hết những kẻ liên quan.
Tại hàn đàm tĩnh tu khoảng nửa năm, thương thế của Đinh Hạo cuối cùng đã hồi phục. Phần lớn là nhờ vào đan dược chữa thương mà Phùng Tinh Nhiên ban tặng, nếu không có viên đan dược đó e rằng phải mất thêm nửa năm. Nghĩ đến đây, trong lòng Đinh Hạo lại dâng lên một tia cảm kích đối với Phùng Tinh Nhiên.
Đinh Hạo lấy ra bảo giáp đoạt được từ Hồn Luyện Tông hội, cẩn thận quan sát một phen. Bảo giáp này sử dụng tài liệu cực phẩm, thủ pháp của luyện khí sư cũng rất đặc biệt, khó trách có thể luyện chế ra thượng phẩm pháp khí.
Một lát sau, hắn lại lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra một khối Nhu Cương Thạch. Vật này cực kỳ hiếm thấy, nhìn như mềm mại nhưng thực chất vô cùng rắn chắc, hơn nữa còn có tác dụng chống đỡ chân khí xâm nhập.
Vô Tiêu Ma Viêm từ trong lòng bàn tay bốc lên. Đinh Hạo tuy ở trong động dưới đáy hàn đàm nhưng Vô Tiêu Ma Viêm dường như không chịu ảnh hưởng của hàn thủy, vẫn rực rỡ như đóa hoa của ma giới. Hắn đặt Nhu Cương Thạch vào trong đó, mất ba ngày công phu Nhu Cương Thạch mới bị nóng chảy thành chất lỏng. Đinh Hạo sử dụng bí pháp dung nhập chất lỏng Nhu Cương Thạch vào mặt trước bảo giáp, lại luyện chế thêm ba tháng, cuối cùng cũng khiến công hiệu của bảo giáp tăng thêm một phần.
Trải qua một lần luyện chế nữa, bảo giáp vẫn có màu đen sẫm, chỉ là bề mặt có thêm một ít hoa văn quỷ dị. Khi truyền chân khí vào, những hoa văn này lại như vật sống chậm rãi lưu động, nhìn qua còn tưởng trên bảo giáp phủ kín dị trùng, khiến người khác da đầu tê dại.
Tâm thần vừa động, bảo giáp đã phủ lên toàn thân Đinh Hạo. Hắc mang chợt lóe, bảo giáp xuyên qua y phục bao trùm lấy thân thể.
Đinh Hạo thầm than may mà mình đã tế luyện lại, nếu không sao có thể tùy tâm sở dục sử dụng nó. Y vận chân khí một vòng, quanh thân lập tức hiện lên một tầng hắc quang bao trùm toàn thân. Trái phải nhìn một lượt, Đinh Hạo tỏ vẻ hài lòng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Nửa tháng sau, Đinh Hạo đem tâm đắc từ mấy trận đại chiến gần đây ra tự đánh giá lại, nhưng tu vi vẫn không có cảm giác tinh tiến nên quyết định xuất quan.
Vừa rời khỏi hàn đàm, đang định quay về tông môn, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng xé gió. Đinh Hạo tâm thần vừa động, lập tức ẩn thân, một lát sau có một bóng người xuất hiện trong tầm mắt.
Người đó là đệ tử đời thứ hai của Vô Cực Ma Tông, hắn từng gặp qua một lần tại tông hội của bổn tông, dường như tên là Tô Vân Phong, sư phụ là Tông chủ Lý Nam Thiên, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Lúc này Tô Vân Phong đang lén lút tiến lên, thỉnh thoảng lại nhìn quanh, dường như sợ có người theo dõi.
Đinh Hạo lập tức dâng lên hứng thú, dán lên người một đạo ẩn hình phù rồi đi theo phía sau. Tu vi của Đinh Hạo đã khác xưa, việc sử dụng ẩn hình phù càng thêm đắc tâm ứng thủ, với tu vi Nguyên Anh kỳ của Tô Vân Phong vốn không thể phát hiện được.
Một lát sau, Đinh Hạo theo hắn đến một vách núi cao chót vót, ở giữa có một thông đạo hẹp chỉ đủ một người đi qua. Nơi đây vô cùng hẻo lánh, Đinh Hạo không nghĩ ra vì sao người này lại đến đây, trong lòng lại càng tò mò.
Sau khi xuyên qua vách núi lại là một động thiên khác, phía sau không ngờ là một mỏ khoáng cỡ nhỏ, các loại công cụ đào móc vứt ngổn ngang. Lý Nam Thiên cùng mấy đệ tử đời thứ hai đang phân loại xử lý tài liệu từ mỏ khoáng. Quan sát từ xa, Đinh Hạo phát hiện mỏ này không chỉ khai thác được trung hạ phẩm tinh thạch mà còn có một ít khoáng thạch cơ bản dùng để luyện khí.
Bấy giờ Đinh Hạo mới hiểu vì sao Lý Nam Thiên lại tự tin như vậy trong lần tiến cống trước, thì ra hắn đã sớm có chuẩn bị. Trong lòng y thầm hận kẻ này rõ ràng nắm chắc phần thắng nhưng vẫn bức bách đồng môn, thật là vô sỉ.
Thấy Lý Nam Thiên, Đinh Hạo càng thêm cẩn trọng, không dám đến gần hơn để tránh bị hắn phát hiện.
"Vân Phong, lần này làm việc có thỏa đáng không, có bị ai phát hiện không?"
Lý Nam Thiên hỏi.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
1
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
