Chương 130
Huyễn trận mê tình 1
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Đinh Hạo đột nhiên nhớ tới tình cảnh mập mờ lần trước giữa hai người tại Tụ Bảo Tông hội. Tâm thần hắn chấn động. Lúc này vì thân mang thương tích, trong tâm có chút bấn loạn, hắn nghiêng đầu nhìn sang Phùng Tinh Nhiên đang dẫn đường. Thấy má đào của nàng đỏ hồng, trong lòng hắn càng thêm hoảng loạn, bất giác nắm chặt hơn cánh tay ngọc của Phùng Tinh Nhiên.
Cái nắm tay vô thức này của Đinh Hạo đã triệt để phá vỡ đạo tâm đang cố gắng chống đỡ của Phùng Tinh Nhiên. Nàng vốn đã âm thầm hứa hẹn với Đinh Hạo, hai người cũng từng tiếp xúc thân mật tại Tụ Bảo Tông hội, chỉ có điều Đinh Hạo liên tục nhẫn tâm cự tuyệt tình yêu của nàng. Lúc này, cái nắm tay của Đinh Hạo lập tức khiến Phùng Tinh Nhiên suy nghĩ miên man.
Dường như để đáp lại Đinh Hạo, bàn tay ngọc của Phùng Tinh Nhiên cũng từ từ nắm chặt lấy tay hắn. Thân hình yêu kiều của nàng nhẹ nhàng nép vào lòng Đinh Hạo, tựa như sợ hắn bỏ chạy. Đinh Hạo vốn đã không kiên định, thấy Phùng Tinh Nhiên phản ứng như vậy lại càng thầm hô muốn chết.
Phùng Tinh Nhiên vốn là một mỹ nữ vô cùng động lòng người, lúc này lại càng thêm kiều mỵ, cả người toát ra mị lực kinh người. Đã từng xảy ra chuyện với Lục Tuyết Vân, Đinh Hạo đối với chuyện nam nữ không còn là không biết gì. Mắt thấy biến hóa của Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo cuối cùng cũng không thể khống chế được bản thân.
Khi một cái đỉnh đột nhiên hiện lên trong tầm mắt, Đinh Hạo không chút do dự ôm lấy thân thể ngọc ngà của Phùng Tinh Nhiên đặt lên ngọc đỉnh. Thân hổ hùng vĩ ép chặt lên thân thể yêu kiều thơm tho của nàng. Lúc này đôi mắt Phùng Tinh Nhiên mê ly, cả người như nhũn ra, hơi thở dốc nhẹ, ánh mắt ngây ra nhìn hành động của Đinh Hạo, hoàn toàn không có chút phản kháng nào.
Thân thể hai người ép chặt vào nhau càng khiến toàn thân Đinh Hạo có chút sảng khoái. Nhìn thấy toàn thân Phùng Tinh Nhiên đỏ hồng, miệng của Đinh Hạo đột nhiên chạm đến cái cổ thơm mát của nàng, ngậm lấy vành tai ngọc vào trong miệng. Phùng Tinh Nhiên vốn đang thở dốc nho nhỏ đột nhiên trở nên kịch liệt, toàn thân càng thêm run rẩy. Tiếp xúc thân mật như vậy, nữ nhân lại run rẩy thế này lập tức khiến khoái cảm trong người Đinh Hạo dâng cao. Bàn tay hắn không tự chủ được đặt lên ngọc nhũ đầy đặn, rắn chắc của Phùng Tinh Nhiên. Cảm giác trơn mềm từ hai bàn tay xoa bóp truyền khắp thân thể Đinh Hạo, lan đến từng dây thần kinh.
Hai tay vốn buông thõng của Phùng Tinh Nhiên không biết từ khi nào đã đặt lên thắt lưng, ôm chặt lấy Đinh Hạo. Phần thân dưới đã cương cứng của Đinh Hạo cũng đang đặt giữa hai chân nàng, theo sự run rẩy của thân thể yêu kiều mà không ngừng ma sát vào phần gốc đùi của nàng. Khoái cảm khôn tả bằng lời liên tục dâng cao kích thích Đinh Hạo.
Hành sự cách một lớp quần áo đã không đủ thỏa mãn Đinh Hạo. Hắn lần qua lớp áo, đưa tay vào trong ngực Phùng Tinh Nhiên vẫn đang hổn hển. Nhãn thần vốn tán loạn của Phùng Tinh Nhiên cuối cùng cũng khôi phục được một chút lý trí. Khi cảm giác được hành động của Đinh Hạo, nàng liền nắm lấy cánh tay đang thăm dò của hắn, mạnh mẽ đẩy ra.
Lùi lại hai bước, Đinh Hạo không hiểu nhìn nữ nhân này.
"Chàng trên người có thương tích, hơn nữa nơi này cũng không được..."
Phùng Tinh Nhiên mặt đỏ hồng, nhẹ giọng nói.
Nghe lời này, Đinh Hạo cuối cùng cũng khôi phục lại bình tĩnh, ngầm rủa mình quả thật điên lên vì sắc dục. Nếu thật sự phát sinh quan hệ với nữ nhân này mà không cưới nàng, chỉ e Phùng Ngạo Thiên sẽ xé mình thành từng mảnh. Huống chi chính mình hiện tại còn chưa tính đến việc tìm đạo lữ.
Khi đã nghĩ thông suốt điểm này, thần sắc Đinh Hạo nghiêm lại, quay về phía Phùng Tinh Nhiên nói:
"Vừa rồi tại hạ có mạo muội, hy vọng tiểu thư thứ lỗi. Tiểu thư hay là nhanh dẫn tại hạ ra khỏi huyễn trận này."
Nghe lời này, vẻ mặt Phùng Tinh Nhiên biến hẳn, hiển nhiên lại nghĩ sai đi. Nửa ngày sau, nàng nhẹ giọng giải thích:
"Không phải ta không nguyện ý cho chàng, chỉ là lúc này đúng là không thích hợp. Đợi khi thương thế của chàng đã ổn, ta... ta sẽ làm theo ý của chàng."
"Được rồi, những lời này khoan hãy nói, đợi rời khỏi nơi này rồi nói sau."
Đinh Hạo không nhịn được nói.
U oán liếc nhìn Đinh Hạo một cái, Phùng Tinh Nhiên không nói thêm lời nào nữa, vẫn nắm lấy tay trái hắn như cũ. Nàng dừng lại cười nũng nịu một tiếng rồi lại nép thân thể như ngọc lên người Đinh Hạo, cảm giác tiêu hồn lại từ trên người truyền đến. Qua một hồi náo loạn vừa rồi, Đinh Hạo đã sớm khôi phục lý trí. Hắn cố gắng nhẫn nhịn trước mị lực vô cùng của nữ nhân này, gắng sức dời mắt khỏi người nàng.
1
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
