0 chữ
Chương 8
Chương 8
“Con và cô ấy đã hứa hẹn cả đời.”
“Vớ vẩn!”
Câu nói vừa dứt, ông Cố liền gạt phăng, giọng không chút do dự.
Ông hiểu quá rõ con trai mình là người thế nào. Một lời nói dối vụng về như thế, gạt được ai chứ, riêng ông thì không bao giờ.
Cô Hoài Sâm cũng chẳng vội giải thích. Anh đợi đến khi cha mình hút gần xong điếu thuốc, tâm trạng dịu xuống đôi chút, mới chậm rãi tiếp tục lời dối trá kia.
“Hai tháng trước con đến thôn Tây Hà công tác, không may ngã xuống khu vực gần đập nước, là cô ấy cứu con. Ngay lúc đó, con đã động lòng. Con thổ lộ với cô ấy, nhưng bị từ chối. Cô ấy nói đã có người trong lòng, người ta không phụ cô ấy, cô ấy cũng tuyệt đối không phụ lại. Chỉ là không ngờ...”
Chuyện con trai từng đến thôn Tây Hà, ông Cố biết rõ. Nhưng ông không hề hay biết trong đó còn có một đoạn như vậy.
Là người thô lỗ, lại có phần cứng nhắc, song ông cũng không đến mức vô cảm. Ở hoàn cảnh như thế, cảm mến ân nhân cứu mạng, nghe ra cũng hợp lý.
Huống hồ, nghe con trai kể thì cô gái Khương Nguyệt Ảnh kia là người biết điều, có tình có nghĩa. Nếu không bị tổn thương trong tình cảm, có lẽ cô cũng chẳng chấp nhận thằng bé nhà ông.
Ông nhả ra làn khói trắng, trầm giọng nói: “Nghe chẳng khác nào con nhặt được món hời. Dù sao cũng đã cưới, thì phải sống cho tử tế. Đó là quyết định của con, nếu sau này con dám coi thường người ta, đừng trách cha không khách khí!”
“Cha yên tâm. Khuya rồi, cha nghỉ ngơi sớm đi.”
Ông Cố dập tắt điếu thuốc, quay người trở về phòng, tắt đèn.
Cố Hoài Sâm vừa quay lưng chuẩn bị về phòng, đã thấy em gái Cố Mẫn thò đầu ra, tay còn cầm mấy tấm ảnh.
“Anh à, em nghĩ kỹ rồi. Cô ta chỉ đang muốn mượn anh để chọc tức vị hôn phu thôi. Anh nhìn xem, mấy người này là sinh viên cùng lớp em, gia thế, ngoại hình đều không tệ, hay là... đổi người khác cho cô ta?”
Cố Hoài Sâm lập tức cau mày, tránh né mấy tấm ảnh, rồi giật lấy, xé vụn.
“Bọn anh đã đăng ký kết hôn, cô ấy là chị dâu em. Dù em không thích cũng phải giữ chút tôn trọng tối thiểu. Nếu còn mang mấy thứ linh tinh này đến nữa, thì đừng học nữa, vào quân doanh ở hẳn đi!”
Nghe vậy, Cố Mẫn uất ức cắn môi, mắt đỏ hoe.
“Anh, cô ta chỉ là một đứa quê mùa. Đến cả vị hôn phu còn chẳng thèm, dựa vào đâu bắt anh làm kẻ thay thế? Anh sẽ hủy hoại tương lai của chính mình đấy! Còn chị Song Song...”
“Đủ rồi!”
Cố Hoài Sâm gằn giọng, ngắt lời cô ta.
Anh tiến lại gần, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao, giọng không một tia nhân nhượng: “Anh nói lại lần nữa, cô ấy là chị dâu em. Em buộc phải tôn trọng cô ấy. Còn nếu còn dám giở trò, khỏi cần đi bộ đội, lấy chồng luôn đi!”
Anh liếc nhìn những mảnh ảnh vụn trên sàn: “Chọn từ đám này đi.”
Anh hiểu rõ tính cách của em gái mình, ghét Khương Nguyệt Ảnh đến tận xương tủy, thì làm sao có thể giới thiệu được người tử tế.
Vừa rồi anh còn liếc thấy tên Lưu Phú Cường, một tên côn đồ từ nhỏ đã chẳng ra gì.
Cố Mẫn có tùy hứng anh vẫn luôn chiều, nhưng lần này là chuyện đạo đức và nguyên tắc. Anh tuyệt đối không để cô ta làm bậy.
Cố Mẫn biết rõ tính anh hai, nói được là làm được. Dù trong lòng ấm ức đến mức suýt khóc, cô ta vẫn đành cắn răng gật đầu.
“Dọn sạch đống này rồi hẵng đi ngủ. Đừng để chị dâu em nhìn thấy cảnh bẩn thỉu như vậy.”
Dặn dò xong, Cố Hoài Sâm mới quay về phòng.
Khương Nguyệt Ảnh vẫn chưa ngủ. Mọi lời của cha và em chồng, cô đều nghe rõ mồn một. Cánh mũi cay xè, lòng dâng lên một cảm xúc lạ lẫm.
“Vớ vẩn!”
Câu nói vừa dứt, ông Cố liền gạt phăng, giọng không chút do dự.
Ông hiểu quá rõ con trai mình là người thế nào. Một lời nói dối vụng về như thế, gạt được ai chứ, riêng ông thì không bao giờ.
Cô Hoài Sâm cũng chẳng vội giải thích. Anh đợi đến khi cha mình hút gần xong điếu thuốc, tâm trạng dịu xuống đôi chút, mới chậm rãi tiếp tục lời dối trá kia.
“Hai tháng trước con đến thôn Tây Hà công tác, không may ngã xuống khu vực gần đập nước, là cô ấy cứu con. Ngay lúc đó, con đã động lòng. Con thổ lộ với cô ấy, nhưng bị từ chối. Cô ấy nói đã có người trong lòng, người ta không phụ cô ấy, cô ấy cũng tuyệt đối không phụ lại. Chỉ là không ngờ...”
Chuyện con trai từng đến thôn Tây Hà, ông Cố biết rõ. Nhưng ông không hề hay biết trong đó còn có một đoạn như vậy.
Huống hồ, nghe con trai kể thì cô gái Khương Nguyệt Ảnh kia là người biết điều, có tình có nghĩa. Nếu không bị tổn thương trong tình cảm, có lẽ cô cũng chẳng chấp nhận thằng bé nhà ông.
Ông nhả ra làn khói trắng, trầm giọng nói: “Nghe chẳng khác nào con nhặt được món hời. Dù sao cũng đã cưới, thì phải sống cho tử tế. Đó là quyết định của con, nếu sau này con dám coi thường người ta, đừng trách cha không khách khí!”
“Cha yên tâm. Khuya rồi, cha nghỉ ngơi sớm đi.”
Ông Cố dập tắt điếu thuốc, quay người trở về phòng, tắt đèn.
Cố Hoài Sâm vừa quay lưng chuẩn bị về phòng, đã thấy em gái Cố Mẫn thò đầu ra, tay còn cầm mấy tấm ảnh.
Cố Hoài Sâm lập tức cau mày, tránh né mấy tấm ảnh, rồi giật lấy, xé vụn.
“Bọn anh đã đăng ký kết hôn, cô ấy là chị dâu em. Dù em không thích cũng phải giữ chút tôn trọng tối thiểu. Nếu còn mang mấy thứ linh tinh này đến nữa, thì đừng học nữa, vào quân doanh ở hẳn đi!”
Nghe vậy, Cố Mẫn uất ức cắn môi, mắt đỏ hoe.
“Anh, cô ta chỉ là một đứa quê mùa. Đến cả vị hôn phu còn chẳng thèm, dựa vào đâu bắt anh làm kẻ thay thế? Anh sẽ hủy hoại tương lai của chính mình đấy! Còn chị Song Song...”
“Đủ rồi!”
Cố Hoài Sâm gằn giọng, ngắt lời cô ta.
Anh tiến lại gần, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao, giọng không một tia nhân nhượng: “Anh nói lại lần nữa, cô ấy là chị dâu em. Em buộc phải tôn trọng cô ấy. Còn nếu còn dám giở trò, khỏi cần đi bộ đội, lấy chồng luôn đi!”
Anh hiểu rõ tính cách của em gái mình, ghét Khương Nguyệt Ảnh đến tận xương tủy, thì làm sao có thể giới thiệu được người tử tế.
Vừa rồi anh còn liếc thấy tên Lưu Phú Cường, một tên côn đồ từ nhỏ đã chẳng ra gì.
Cố Mẫn có tùy hứng anh vẫn luôn chiều, nhưng lần này là chuyện đạo đức và nguyên tắc. Anh tuyệt đối không để cô ta làm bậy.
Cố Mẫn biết rõ tính anh hai, nói được là làm được. Dù trong lòng ấm ức đến mức suýt khóc, cô ta vẫn đành cắn răng gật đầu.
“Dọn sạch đống này rồi hẵng đi ngủ. Đừng để chị dâu em nhìn thấy cảnh bẩn thỉu như vậy.”
Dặn dò xong, Cố Hoài Sâm mới quay về phòng.
Khương Nguyệt Ảnh vẫn chưa ngủ. Mọi lời của cha và em chồng, cô đều nghe rõ mồn một. Cánh mũi cay xè, lòng dâng lên một cảm xúc lạ lẫm.
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
