Chương 25
Dưỡng thương cũng không yên
Hang động đó sập trước sự chứng kiến của Huyền Khánh Và Thế Long.
- Chị dâu. Tiếng hét của Thế Long vang lên, sự hốt hoảng, sợ hãi đã khiến cậu loạn hết cả lên.
Cậu chạy tới định bê mấy tảng đá đó đi nhưng sức cậu không thể bỏ được,
- Anh còn đứng đấy làm gì ? Tới giúp em cứu chị dâu đi.
Huyền khánh vẫn đứng im, bình tĩnh mở điện thoại ra
- Trong tình huống này gấp cũng chả làm gì được đâu. Rồi đầu dây bên kia vang lên " A lô"
- Anh hai. Âm Âm Sống chết không rõ, địa chỉ đã gửi tới chỗ anh.Mau tới đây cứu cô ấy. Một câu nhanh gọn, rồi liền cúp máy.
Huyền Khánh biết sống chết của Âm Âm chỉ có thể ở trong tay Đình Khang, cậu chắc chắn Âm Âm không chết dễ như vậy. Mà những tảng đá này thì Thế Long và Huyền Khánh không thể dỡ bỏ hết.
Gần 1 tiếng sau, Đình Khang tới nơi, anh vẫn bình tĩnh bước tới cửa động bị lấp kín. Khó mà biết được vẻ mặt bình tĩnh kia còn có sự hốt hoảng, sợ hãi, anh sợ mất cô chứ, chẳng ai biết khi nghe tin cô sống chết không rõ, anh bỏ hết mọi việc, lao ngay lên xe, phóng không biết trời đất là gì tới vị trí Huyền Khánh gửi.
Anh chạm tay vào những tảng đó , phía bên trong có tới 2 lớp đá chặn lại cửa hàng. anh đứng im, vận khí. Nhiệt độ cơ thể cũng theo đó mà tăng cao. Tức khí trong người một lần được giải thoát, anh 2 tay nắm chặt, chân phải lùi về phía sau rồi giơ chân đá vào những tảng đá đó. Một tiếng đổ vang trời, cửa hang được mở ra, anh nhanh chân chạy vào tìm kiếm Âm Âm
- Âm Âm, em ở đâu?
- Âm Âm, nghe anh nói không?
Bỗng một âm thanh " xè xè'' vang lên
Một con rắn phải nói là khổng lồ, ước chừng dài tầm ba chục mét, con rắn đứng đằng sau lưng anh
- Hắc xà, thì ra mày trốn ở đây mấy năm trời sao?
Con rắn như thể gật gật cái đầu, quay đi, hiểu được hành động của con Hắc xà, anh chạy theo nó, con Hắc xà dẫn anh tới tận cùng của hang động, nơi duy nhất không bị ảnh hưởng của quả bom đó. Bên trong là một con rắn khác, nhưng có vẻ nó bé hơn con Hắc xà của anh, nó đang cuộn tròn mình lại, bên trên mình nó là một cô gái đang bị thương, chân có vẻ bị gãy, cánh tay có một vết bỏng lớn, và toàn thân bị xây sát nhẹ.
Anh nhận ra thân hình nhỏ nhắn của Âm Âm nằm đó, chạy tới bế cô vào lòng mình. giọng nói có chút vui mừng nhưng pha lẫn là sự lo lắng. Thử hỏi ai nhìn thấy người mình yêu thương bị vậy có vui được không?
- Âm Âm em sao rồi.
Âm Âm may mắn tránh được quả bom nhưng cũng bị ảnh hưởng, vì có tiếng động Hắc xà trườn ra gần tới cửa thì thấy Âm Âm bị rơi xuống một cái hố rất sâu, khuôn mặt nhăn nhó vì đau, Hắc xà dùng thân thể của nó đưa cô lên.
Âm Âm nghe tiếng gọi thân quen liền mở mắt. Giọng nói yếu ớt
- Khang, em còn tưởng không nhìn thây anh được nữa.
- Đừng nói linh tinh, giờ anh đưa em về nhà.
Âm Âm dùng cánh tay không bị thương túm lấy áo anh
- Đưa em về Nam Cung Gia, đừng cho ai biết chuyện em bị thương trong ba tháng.
- Được.
Đình Khang đồng ý , rồi bế cô ra ngoài. Anh không quên ra hiệu cho Hắc xà đi theo. Nếu hôm nay không nhờ nó chắc anh thật sự không còn tìm thấy cô 2 con rắn hình như là một cặp lên đi đâu cũng dính lấy nhau.
Thấy Đình Khang ra khỏi động, Âm Âm thì bị thương nặng, Huyền Khánh và Thế Long biết việc của mình là gì, ra khỏi Loan Sơn Cốc Thế Long lái xe, Huyền Khánh ngồi bên cạnh dùng thuốc dám bớt đau đớn của vết thương gây ra Đình Khang chỉ biết ôm cô vào lòng, sự lo lắng cứ vậy mà tăng lên.
- Phong tỏa tin tức. Thế Long và Huyền Khánh tự hiểu nếu chuyện Âm Âm bị thương nguy hiểm đến tính mạng thì Lâm Thị sẽ lục đục.
- Vâng.
Lâm Thị nghe tin Âm Âm sống chết không rõ thì lục đục, phần lớn mọi người đều lo lắng và cho rất nhiều người đi tìm kiếm trong Loan Sơn cốc nhưng vẫn không thấy đâu, chỉ thấy một thi thể con gái chết cháy, nằm gần cửa động.
Một bộ phận nhỏ nào đó thì vui mừng, họ còn cầu mong không tìm thấy người.
Chỉ có chị May và Mạnh Lâm là biết Âm Âm đang dưỡng thương ở Nam Cung Gia. Mạnh Lâm thì hầu như ngày nào cũng phải chạy đi chạy lại giữa 2 nơi để chăm sóc cho Âm Âm và giảm bớt sự nghi ngờ của Lâm Gia.
Âm Âm bị thương khá nặng, xương chân bị động, Cánh tay bị bỏng nặng, có thể chữa khỏi trong 3 tháng nhưng có thể sẽ để lại sẹo. Còn chị May thì tiếp tục ổn định lại Lâm thị, ngầm tìm ra xem ai là kẻ muốn phá hoại Lâm Thị.
Âm Âm được mọi người chăm sóc kỹ lưỡng , sức khỏe cũng ổn định lại, Chỉ có điều vết bỏng trên tay vẫn còn phải điều trị thêm.
- Mạnh Lâm, anh nói với chị May để ý 2 mẹ con Ngọc nhi, nếu tôi chết, Ngọc Nhi rất có thể lên thay.
- Được.
- Âm Âm ăn cơm nào. Đình Khang nhẹ nhàng lay Âm Âm dậy, do tác dụng của thuốc nên cô ngủ hơi nhiều, cô dụi dụi mắt, ngồi dậy, phụng phịu nhìn thức ăn
- Suốt ngày cháo với món ăn kèm, đổi món không được hả ông xã.
Âm Âm nũng nịu nhìn anh, 3 tháng, cô chỉ được ăn cháo trắng, cô ngán đến tận cổ rồi.
- Khỏi nịnh, đây là tốt cho em thôi, mau ăn đi, đợi đến khi vết thương trên tay em khỏi hẳn anh sẽ bồi em béo lên.
- Anh vỗ béo em làm gì? Như vậy là tốt lắm rồi.
Anh thì thầm vào tai cô
- Béo xong thịt chứ làm gì.
- Anh.. Tên hỗn đản, bất dục.
Cô cầm cái gối định nắm anh thì tiếng chuông điện thoại vang lên( Toàn gọi đúng lúc không nhỉ)
- Alo, chị May có chuyện gì ạ.
- Nhĩ Giai bà ta chết rồi( Nhĩ giai là mẹ của ả Ngọc Nhi nhé cả nhà)
- Em biết rồi. Âm Âm đang mừng trong lòng vì có người trừ khử giúp mình 1 mối lo nhưng cô không thể để yên, dám động đến người của Lâm Thị thì không yên với cô. Sao không giết ở ngoài đi mà cứ phải trong nhà cô?
- Khang, chúng ta về Lâm Thị một chuyến đi.
- Sao vậy?
- Bà mẹ kế thâm độc của em chết rồi. Chết ngoài đừng không chết, lại chết ở nhà.
- Haha Xem em nói có vẻ bà ta rất phiền phức.
- Vâng rất phiền, đó anh xem, chết lúc em lành lặn không chết lại chết lúc em đang bị thương.Đến người bị thương muốn nghỉ ngơi cũng không yên.Khổ quá.
Hết chương 15
cả nhà đoán xem có kẻ nào hận bà ta tới mức giết bà ta nhỉ?
đoán xem
51
0
6 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
