TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Ngập tràn hạnh phúc

- Ồ. Minh trưởng lão ngạc nhiên. " Chỉ dùng trà mà lại vẽ lên bức tranh sống động như vậy, tay nghề của tiểu thư quá cao siêu rồi" Ông hết lời tán tụng cô.

Âm Âm cười cười, gật đầu đáp lễ rồi trả lời

- Minh trưởng lão quá khen Âm Âm chỉ là dùng chút thủ thuật thôi chứ đâu được như trưởng lão nói.

- Thủ thuật gì vậy? Minh trưởng lão tò mò hỏi, ông ta là một người rất thích sưu tập tranh nên bức tranh của cô đã khiến ông rất hứng thú.

- Trong khi kêu Thế Long mài mực giúp tôi thì tôi đã kêu cậu ấy thêm trà vào những màu ở đó, rồi cho những sợi chỉ và màu để thêu lên bức tranh kia, tôi dùng cách thêu 2 mặt để khi rắc bột ảo lên thì mặt trước của tranh sẽ bị ẩn đi thay vào đó là mặt sau sẽ hiện lên mà không ai phát hiện ra được. Còn loại trà là tôi dùng thì chủ yếu là có hương vị của hoa cộng với độ ấm của nước phải vừa đủ, mới có thể tạo nên loại trà có thể thu hút động vật như vậy.

- Không thể tin được. Thì ra đằng sau bức tranh còn ẩn chứa nhiều điều đặc biệt như vậy, ta có thể xin tiểu thư một chuyện không?

- Mình trưởng lão cứ nói, nếu làm được Âm Âm nhất định sẽ làm tới cùng. Âm Âm nghiêng mình đồng ý.

- Chả là bức tranh kia có thể tặng cho ta? Ông do dự lên tiếng.

- À. Trưởng lão nếu người thích người cứ giữ lại. Ta biết trưởng lão là người rất thích tranh, nếu có thể khiến ngài thích thú thì đó là vinh hạnh của ta rồi.

- Được được, cảm ơn tiểu thư.Nói rồi ông quanh sang vỗ vai Đình Khang. " Cháu phải giữ cẩn thận báu vật quý này bên mình đó"

- Vâng cháu sẽ không làm gì để cô ấy phải tổn thương đâu. Cậu định làm gì với bức tranh chứ? Đình Khang gọi Minh trưởng lão là cậu sao?

Vậy là cô vừa nói chuyện với cậu của Đình Khang. Trời tý nữa thì cô thất lễ rồi.

- Thằng oắt con hỏi làm gì đương nhiên là đi thăm mợ của con rồi.Ông kêu người cầm bức họa đó lên xe, trước khi đi cô còn đưa cho ông gói bột ảo bởi vì công dụng của bột ảo chỉ làm nó linh động trong vòng 2 năm, sau đó lại trở về trạng thái ban đầu.

- Khang chúng ta về thôi.

Âm Âm kéo tay anh định bước vào xe thì anh khựng lại, kêu cô từ từ.

- Long, em về với Khánh đi, anh và Âm Âm còn có chút việc có thể mai không về đâu.

- Vâng. Thế Long gật đầu đưa chìa khóa cho Đình Khang rồi đi về.

- Chúng ta đi đâu vậy ?

-Tới nơi em sẽ biết.

Đang định lên xe thì đằng sau cô có tiếng của Hàn Mặc Nhi :

-Âm Âm Ta giết ngươi.

Từ đằng sau Hàn Mặc Nhi phi thân đến định dùng dao đâm Âm Âm, cô vẫn bình tĩnh đứng đó đợi cô ta tới gần sẽ động thủ nhưng Đình Khang đã nhanh hơn cô bước 2 bước lên trước, tay phải nắm lấy con dao, tay trái dùng lực đánh vào ngực ả ta khiến ả ta ngã xuống, máu từ miệng chảy ra.

- Cô giám động vào Âm Âm, cô chán sống sao?

- Khang, anh sao có thể tuyệt tình như vậy? Trước đây chẳng phải chúng ta thân mật ra sao mọi người đều biết, tại sao... Ả ta chỉ vào Âm Âm '' Khi cô ta xuất hiện anh lại thay đổi như vậy?''

- Bởi vì lòng dạ cô độc ác, độc như xà kiếp, giết hại bao nhiêu người đã vậy còn muốn triệt hạ 3 đại gia tộc nữa. Giọng nói lạnh lùng của Âm Âm vang lên. Ánh mắt lúc này ánh lên vẻ chết chóc, Cô bước tới gần Hàn Mặc Nhi.

- Còn chưa kể cô dám lấy oán báo ơn, định lên làm bá chủ thế giới ngầm nữa, cô đủ tư cách ngồi lên chiếc ghế đó sao? Hàn Mặc Nhi tôi nói cho cô hay, đừng để tôi biết thêm một tội ác nào mà cô gây ra nữa nếu không cô sống không yên mà chết cũng không có chỗ chôn đâu. Băng Hùng.

Một người từ trong chỗ nấp của mình bước ra, khuôn mặt vẫn lạnh tanh như vậy, đưa Hàn Mặc Nhi đi không nói lời nào. Lúc này có hai cha con nhà nào đó biết mình bị lừa.

Giải quyết xong mọi chuyện 2 người lên xe, Đình Khang đưa cô ra khỏi cổng rồi rẽ sang hướng ngược lại với biệt thự.

- Khang, anh muốn em tới chỗ nào vậy? Cô thắc mắc hỏi.

- Đưa em mới nơi sau khi cưới chúng ta sẽ sống.

-Ai muốn cưới anh chứ.Âm Âm giả vờ làm mặt lạnh với anh.

- Còn không cưới nhỡ đâu bé con trong bụng em sẽ lớn đó. Đình Khang ý trêu đùa hiện rõ trên mặt rồi.

- Anh , không biết xấu hổ. Âm Âm quay mặt đi, trên má đã phiếm hồng. " sao có thể có được chứ, mới có một lần như vậy mà"

Anh vẫn chăm chú lái xe nhưng tâm lại ở nơi cô rồi

-Một lần chẳng lẽ không thể có? Bảo bối Anh thần thông lắm đó.

-Anh ... Cô cạn ngôn rồi" Tập trung lái xe đi."

Anh chỉ cười cười khuôn mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn, liền không trêu nữa, tập trung lái xe.

Chiếc xe dừng lại ở một toàn lâu đài cổ kính, có nét huyền bí nhưng vẫn thể hiện rõ sự sang trọng.

-Nơi này. Trong lòng Âm Âm gợi lên sự quen thuộc, tuy trong trí nhớ nơi này rất đã mờ đi nhưng cô có cảm giác đã đến đây, thậm chí là rất nhiều.

-Sao vậy. Đình Khang lo lắng hỏi, mặt cô hiện lên vẻ băn khoăn.

- À, không ạ em đang cảm thấy nơi ày thật huyền bí.

- Đi vào trong.

Cô gật đầu bước theo chân anh. anh sợ cô lạc lên nắm chặt tay cô, đưa cô bước vào nơi mà trong trí nhớ của cô không hề tồn tại. Đó là một vườn hoa , nơi đây chỉ có Hoa Hồng Đen, một loại hoa huyền bí, nhưng nó mới là loài hoa vua, tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu và hoa Thủy tinh, loại hoa trong suốt, những lấp lánh kiêu sa.

- Nơi này đẹp quá. Âm Âm đứng ngẩn ra nhìn những bông hoa mà quên mất Đình Khăng" Khăng, anh có thấy..." Không thấy anh ở đâu cô đảo mắt quanh mọi nơi nhưng không thấy, trong lòng ráy lên sự sợ hãi, phải cô rất sợ mất anh, cô không thể thiếu anh được

'' Khang, anh ở đâu, ra đây đi, em không muốn chơi trốn tìm với anh đâu. Khang..." Anh đã đi đâu chứ? Cô đang giận bản thân vì quá mải mê ngắm hoa mà không để ý tới anh. Một giọt nước mắt nóng hổi lắn dài trên má, cô khóc rồi, cô khóc rất lớn, lần đầu tiên cô khóc như vậy, kể cả khi thấy mẹ của cô mất cô cũng dặn lòng phải mạnh mẽ lên.

Một người đàn ông đứng trên cửa sổ toàn lâu đài nhìn xuống, nơi này có thể nhìn thấy vườn hoa. Anh lại làm cô khóc rồi. Anh thả người nhảy xuống từ của sổ, động tĩnh rất nhẹ , anh bước tới bên cô, ôm cô từ sau lưng. Cảm nhận được sự quen thuộc cô quay lại, là anh , cô quay lại, ôm chặt anh, như thể không cho anh thoát khỏi tầm nhìn của cô. Anh cười, vuốt ve mái tóc mượt mà của cô. cất giọng nhẹ nhàng như đang dỗ một đứa trẻ

- Đường sợ nữa, anh có chút việc mà.

- Tên khốn kiếp, sao anh dám đi mà không nói cho em chứ. Em cứ tưởng...Cô không nói nữa mà ôm chặt anh.

- Vì thấy em đang mải ngắm hoa nên anh không gọi em, với lại anh đi lấy một thứ tới. Đoạn anh buông cô ra, lấy từ trong túi quần ra một chiếc hộp màu nhung ra, quỳ một gối xuống đất,

- Âm Âm cảm ơn em đã đến bên anh, bước vào cuộc đời anh, để anh có thể bù đắp sự khổ đau của em, cùng em hoạn nạn, vui buồn có nhau. Anh biết, Âm Âm là một cô gái rất mạnh mẽ, không ngại khó khăn nhưng mà anh mong có thể giúp em được cảm thấy ấm áp, cảm thấy yêu thương. Lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã yêu em rồi. Âm Âm Làm Vợ Anh nhé!

Nói xong, Đình Khang mở chiếc hộp ra, Bên trong là một chiếc nhẫn bằng Kim cương, là hình một con phượng hoàng đang sải cánh bay thành 3 vòng.

Âm Âm ngập tràn trong hạnh phúc, không ngờ anh lại có hành động này nhưng cô yêu anh, phải cô yêu anh cô không thể để mất anh, Âm Âm gật đầu đồng ý trong hạnh phúc. Đình Khang đeo chiếc nhẫn vào tay cô, đó là minh chứng cho tình yêu của 2 người.

- Còn không mau đeo nhẫn cho anh? Anh đưa chiếc hộp cho cô, bên trong còn một chiếc nhẫn hình con rồng, cô đem nhẫn đeo vào cho anh, 2 chiếc nhẫn là một cặp đeo vào tay 2 người như thể 2 con vật này đang lượn quanh ngón tay vậy.

Anh thấy chiếc nhẫn còn lại được đeo vào tay thì ngập tràn hạnh phúc, một tay ôm eo cô, tay còn lại giữ lấy cổ cô, phủ đôi môi mình lên môi cô. Cô cũng nhu thuận mà nhắm mắt lại, tiếp đón nụ hôn của anh. Chiếc lưỡi linh động thăm dò khoang miệng cô, mút trọn lấy sự ngọt ngào trong miệng cô.

Sau một hồi triền miên anh buông cô ra.

- Cảm ơn em vợ của anh

- Cảm ơn gì chứ?

- Cảm ơn em đã bước vào cuộc sống của anh, cảm ơn em đã làm vợ anh.

_____________________________________Còn____________________________________

57

0

6 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.