0 chữ
Chương 7
Chương 7: Từ trường bảo vệ
Hai nữ lính gác vừa xuống xe, liền cảm thấy một sự an toàn kỳ lạ. Hai người bọn họ như rơi vào vòng tay ấm áp, nhanh chóng xoa dịu những cảm xúc bồn chồn và lo lắng.
Đây chính là năng lực an ủi của người dẫn đường.
Hai cô kinh ngạc nhìn Hạ Huỳnh với vẻ mặt đầy thú vị, sau đó cứng đờ nhìn lại toàn bộ con đường đang tắc nghẽn.
Một mảng đầu người đen kịt đều ngẩng lên nhìn, nở nụ cười hạnh phúc rợn người. Kể cả trên các tòa nhà hai bên đường, một số người dân cũng đang đứng ở ban công ngước nhìn ngưỡng mộ những quả bóng bay đỏ.
Da đầu hai người tê dại.
Người dẫn đường cấp D trở lên có thể mở ra một trường tinh thần giới hạn, làm chậm quá trình lây lan ô nhiễm tinh thần. Còn người dẫn đường cấp A trở lên thì có thể ngăn chặn sự lây lan ô nhiễm tinh thần và một mình gánh chịu những ảnh hưởng tiêu cực của ô nhiễm.
Giờ đây, việc phong tỏa toàn bộ con đường bằng trường tinh thần chỉ có các người dẫn đường cấp A và S mới làm được.
“Thiếu úy Hạ, cô đã ngăn chặn sự lây lan của ô nhiễm tinh thần rồi sao?” Một nữ lính gác run rẩy hỏi.
“Chỉ mình tôi ngăn chặn là không đủ.” Cô nói một cách nhẹ nhàng: “Hai người mau chóng truy bắt nhân viên phát bóng bay và nhanh chóng điều tra ra cách thức lây lan của ô nhiễm tinh thần.”
Dù là người dẫn đường, lính gác hay nhân viên hỗ trợ kỹ thuật, tất cả đều đã học kiến thức cơ bản về ô nhiễm tinh thần.
Sự kiện ô nhiễm tinh thần bao gồm nguồn ô nhiễm và cách thức lây lan. Chỉ khi điều tra rõ cách thức lây lan thì mới có thể ngăn chặn sự khuếch tán của ô nhiễm.
Trường tinh thần của Hạ Huỳnh chỉ tạm thời ngăn chặn sự lây lan của ô nhiễm, không thể giải quyết triệt để nguồn ô nhiễm.
“À, còn một vấn đề nữa.” Đôi mắt xanh của cô lấp lánh ý cười ranh mãnh: “Nhân viên phát tờ rơi có thể không chỉ có một người đâu. Tổ chức hoạt động mà, đương nhiên là phải làm cho cả thành phố biết thì mới tốt chứ.”
Hai người mặt mày xanh mét, lập tức liên lạc với trung tâm chỉ huy tác chiến. Một trong hai nữ lính gác triệu hồi tinh thần thể cáo lửa đỏ cùng nó đuổi theo hướng nhân viên siêu thị bỏ chạy.
"Chào thiếu úy Hạ."
Tai nghe không dây của Hạ Huỳnh chuyển sang kênh liên lạc lạ.
"Chào anh?" Cô xoay cây kẹo mυ"ŧ vị nho trong miệng.
"Tôi tên là Đơn Nhã, là nhân viên tiếp nhận thông tin nhiệm vụ, phụ trách phân tích thông tin cho cô trong đợt hành động dọn dẹp lần này. Rất xin lỗi vì đã để cô cuốn vào vòng xoáy tác chiến, vì lần này cần cô hợp tác với lính gác để ngăn chặn sự kiện ô nhiễm tinh thần đột phát."
"Không sao đâu, dù sao cuộc sống cũng khá tẻ nhạt mà."
Đơn Nhã xem như không nghe thấy câu này, tiếp tục nói: "Hiện tại, đường Khang Lạc nơi cô đang đứng, ngoài hai lính gác hộ tống cô ra, còn có một đoàn xe áp giải tín đồ. Trong đó, có năm lính gác, một thượng úy Phong và một tín đồ đội mũ bảo hiểm chống ô nhiễm."
Hạ Huỳnh liếc nhìn khuôn mặt căng thẳng của nữ lính gác còn lại, nhận ra áp lực của cô ấy rất lớn: "Sau đó?"
"Xin cô hợp tác với các lính gác tại hiện trường để giải quyết sự kiện ô nhiễm tinh thần đột phát ở đường Khang Lạc."
Hạ Huỳnh xoay cây kẹo mυ"ŧ trong miệng suy nghĩ. "Có phải vì các lính gác khác của Bạch Lĩnh đã đi giải quyết sự kiện ô nhiễm tinh thần ở nơi khác rồi không?"
"... Đúng thế. Hơn nữa, việc phái lính gác mạo hiểm tiến vào trường tinh thần của cô bây giờ là không thích hợp."
Nếu trường tinh thần khép kín bị mở đột ngột để đưa lính gác vào, có thể gây rò rỉ ô nhiễm tinh thần.
“Các nơi khác cũng có bóng bay đỏ à?”
“Vâng, gần như xảy ra cùng lúc.”
“Tổng cộng bao nhiêu điểm?”
Trong tai nghe truyền đến tiếng Đan Nhã hít thở sâu. “Bốn điểm. Chuẩn bị báo động cấp hai trong thành phố.”
Uỳnh...
Tiếng còi báo động trầm thấp vang vọng trên không, nhắc nhở người dân trong thành phố còn tỉnh táo hãy ở yên trong nhà trú ẩn. Dưới tiếng còi báo động, có tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Trong trường tinh thần gần như ngưng đọng, tiếng bước chân như những con cá bơi lội khiến Hạ Huỳnh và những người khác cảnh giác.
Đây chính là năng lực an ủi của người dẫn đường.
Hai cô kinh ngạc nhìn Hạ Huỳnh với vẻ mặt đầy thú vị, sau đó cứng đờ nhìn lại toàn bộ con đường đang tắc nghẽn.
Một mảng đầu người đen kịt đều ngẩng lên nhìn, nở nụ cười hạnh phúc rợn người. Kể cả trên các tòa nhà hai bên đường, một số người dân cũng đang đứng ở ban công ngước nhìn ngưỡng mộ những quả bóng bay đỏ.
Da đầu hai người tê dại.
Người dẫn đường cấp D trở lên có thể mở ra một trường tinh thần giới hạn, làm chậm quá trình lây lan ô nhiễm tinh thần. Còn người dẫn đường cấp A trở lên thì có thể ngăn chặn sự lây lan ô nhiễm tinh thần và một mình gánh chịu những ảnh hưởng tiêu cực của ô nhiễm.
“Thiếu úy Hạ, cô đã ngăn chặn sự lây lan của ô nhiễm tinh thần rồi sao?” Một nữ lính gác run rẩy hỏi.
“Chỉ mình tôi ngăn chặn là không đủ.” Cô nói một cách nhẹ nhàng: “Hai người mau chóng truy bắt nhân viên phát bóng bay và nhanh chóng điều tra ra cách thức lây lan của ô nhiễm tinh thần.”
Dù là người dẫn đường, lính gác hay nhân viên hỗ trợ kỹ thuật, tất cả đều đã học kiến thức cơ bản về ô nhiễm tinh thần.
Sự kiện ô nhiễm tinh thần bao gồm nguồn ô nhiễm và cách thức lây lan. Chỉ khi điều tra rõ cách thức lây lan thì mới có thể ngăn chặn sự khuếch tán của ô nhiễm.
Trường tinh thần của Hạ Huỳnh chỉ tạm thời ngăn chặn sự lây lan của ô nhiễm, không thể giải quyết triệt để nguồn ô nhiễm.
Hai người mặt mày xanh mét, lập tức liên lạc với trung tâm chỉ huy tác chiến. Một trong hai nữ lính gác triệu hồi tinh thần thể cáo lửa đỏ cùng nó đuổi theo hướng nhân viên siêu thị bỏ chạy.
"Chào thiếu úy Hạ."
Tai nghe không dây của Hạ Huỳnh chuyển sang kênh liên lạc lạ.
"Chào anh?" Cô xoay cây kẹo mυ"ŧ vị nho trong miệng.
"Tôi tên là Đơn Nhã, là nhân viên tiếp nhận thông tin nhiệm vụ, phụ trách phân tích thông tin cho cô trong đợt hành động dọn dẹp lần này. Rất xin lỗi vì đã để cô cuốn vào vòng xoáy tác chiến, vì lần này cần cô hợp tác với lính gác để ngăn chặn sự kiện ô nhiễm tinh thần đột phát."
Đơn Nhã xem như không nghe thấy câu này, tiếp tục nói: "Hiện tại, đường Khang Lạc nơi cô đang đứng, ngoài hai lính gác hộ tống cô ra, còn có một đoàn xe áp giải tín đồ. Trong đó, có năm lính gác, một thượng úy Phong và một tín đồ đội mũ bảo hiểm chống ô nhiễm."
Hạ Huỳnh liếc nhìn khuôn mặt căng thẳng của nữ lính gác còn lại, nhận ra áp lực của cô ấy rất lớn: "Sau đó?"
"Xin cô hợp tác với các lính gác tại hiện trường để giải quyết sự kiện ô nhiễm tinh thần đột phát ở đường Khang Lạc."
Hạ Huỳnh xoay cây kẹo mυ"ŧ trong miệng suy nghĩ. "Có phải vì các lính gác khác của Bạch Lĩnh đã đi giải quyết sự kiện ô nhiễm tinh thần ở nơi khác rồi không?"
"... Đúng thế. Hơn nữa, việc phái lính gác mạo hiểm tiến vào trường tinh thần của cô bây giờ là không thích hợp."
Nếu trường tinh thần khép kín bị mở đột ngột để đưa lính gác vào, có thể gây rò rỉ ô nhiễm tinh thần.
“Các nơi khác cũng có bóng bay đỏ à?”
“Vâng, gần như xảy ra cùng lúc.”
“Tổng cộng bao nhiêu điểm?”
Trong tai nghe truyền đến tiếng Đan Nhã hít thở sâu. “Bốn điểm. Chuẩn bị báo động cấp hai trong thành phố.”
Uỳnh...
Tiếng còi báo động trầm thấp vang vọng trên không, nhắc nhở người dân trong thành phố còn tỉnh táo hãy ở yên trong nhà trú ẩn. Dưới tiếng còi báo động, có tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Trong trường tinh thần gần như ngưng đọng, tiếng bước chân như những con cá bơi lội khiến Hạ Huỳnh và những người khác cảnh giác.
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
