0 chữ
Chương 5
Chương 5: Tan làm sớm thất bại
Vì vậy, mỗi trợ lý của người dẫn đường khi đi làm hàng ngày đều như thể có một con dao treo lơ lửng trên đầu. Một khi người dẫn đường mà họ chăm sóc gặp chuyện, cấp trên chắc chắn sẽ lấy họ - những người bình thường - ra làm bia đỡ đạn đầu tiên.
Trợ lý hoảng hốt: “Hay là chúng ta đổi hôm khác hãy đi ra ngoài?”
Hạ Huỳnh cầm áo khoác đồng phục đứng lên, vuốt phẳng chiếc váy xếp ly ngắn màu trắng: “Tín đồ không phải vào thành buổi sáng sao? Bây giờ là chiều tối rồi, công việc áp giải chắc đã kết thúc từ lâu rồi chứ.”
“Chưa đâu ạ, tín đồ vẫn còn chưa vào thành.” Trợ lý ôm cuốn sổ ghi ghép run rẩy nói.
Hạ Huỳnh bĩu môi: “Vậy lúc nào chúng mới vào thành?”
“Khi thông tin liên lạc được khôi phục, đội xe áp giải cách thành phố chỉ năm cây số. Bây giờ họ cũng sắp vào thành Nguyệt Ảnh rồi, sẽ đưa tín đồ đến Viện Kiểm sát ở phía Tây thành trước. Cho nên mới vội vàng gửi thông báo tan làm sớm.”
“Đáng ghét thật.”
Các trợ lý nhận được bất kỳ tin tức nào đều nhanh nhất, chính xác nhất. Cô đương nhiên tin tưởng báo cáo của trợ lý.
Cô tỏ vẻ mất hứng: “Lộ trình áp giải thế nào?”
Trợ lý mừng thầm vì đã thuyết phục được cô tiểu thư này: “Đi vòng qua trung tâm thành phố, ngang qua đồn cảnh sát của chúng ta. Thiếu úy Hạ, hôm nay sẽ có lính gác hộ tống cô về ký túc xá.”
Hạ Huỳnh khó chịu mặc áo khoác đồng phục vào: “Trong xe có chuẩn bị gối ôm màu tím không?”
“Có, có chứ ạ.” Trợ lý lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Người chịu trách nhiệm hộ tống cô về ký túc xá là hai nữ lính gác. Bọn họ mặc quân phục cổ đứng màu trắng bạc, trước ngực cài huy hiệu đôi cánh trắng. Bốt quân đội màu đen bó sát vào chiếc quần dài trắng.
Cả hai đều có mái tóc ngắn gọn gàng, đồng loạt đứng nghiêm giơ tay chào kiểu quân đội với Hạ Huỳnh: “Thiếu úy Hạ, chúng tôi đến từ Bạch Linh. Hôm nay chúng tôi sẽ hộ tống cô về ký túc xá.”
Hạ Huỳnh ngạc nhiên: “Bạch Linh của các cô là đội lính gác tinh nhuệ chuyên xử lý ô nhiễm trong thành, để các cô hộ tống tôi về thì hơi phí tài năng quá rồi.”
Hai người giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị: “Bảo vệ thiếu úy Hạ là nhiệm vụ của chúng tôi hôm nay, xin thiếu úy Hạ nhanh chóng lên xe.”
Hạ Huỳnh nhận ra tình hình áp giải lần này nghiêm trọng hơn trước, cô chui vào trong xe ôm lấy chiếc gối ôm màu tím để tâm trạng đỡ hơn một chút.
Hơn năm giờ chiều là bắt đầu giờ cao điểm tan tầm. Lượng xe cộ trên đường ngày càng đông đúc.
Trước đèn đỏ, tất cả các phương tiện giao thông đều dừng lại chờ.
Trong xe đang phát ra âm thanh trắng là tiếng của sóng biển, Hạ Huỳnh buồn chán tựa vào mép cửa sổ xe ăn kẹo mυ"ŧ. Cô chú ý đến nhân viên siêu thị đang cầm chùm bóng bay màu đỏ trên vỉa hè.
Siêu thị khai trương có nhiều khuyến mãi lớn, tờ rơi quảng cáo các chương trình khuyến mãi đã thu hút người qua đường vây quanh.
"Tín đồ đã vào thành, chuẩn bị đi qua đồn cảnh sát chúng ta." Nữ lính gác ngồi ở ghế phụ lái báo cáo tình hình áp giải, giọng hơi căng thẳng: "Xin lỗi thiếu úy Hạ, chúng tôi không ngờ trên đường áp giải lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Họ kéo dài đến bây giờ mới vào thành, nếu không chúng tôi đã thông báo cho mọi người tan sở vào buổi trưa rồi."
"Không tan làm được đâu."
"Cái gì?" Nữ lính gác ngớ người.
Hạ Huỳnh chỉ ra phía ngoài cửa sổ xe.
Tại ngã tư cách đó năm trăm mét, hai chiếc xe địa hình bọc thép nối đuôi nhau một trước một sau vừa đi qua đèn giao thông.
Bên trong xe vang lên âm thanh trắng của tiếng suối chảy róc rách nhằm xoa dịu dây thần kinh đang căng thẳng của những lính gác áp giải.
Ngồi ở giữa hàng ghế sau là tín đồ bị bọc trong bộ quần áo tù nhân màu đen. Mặt nạ kính của mũ bảo hiểm cách ly ô nhiễm để lộ khuôn mặt đang ngọ nguậy của nó.
Bên trái nó là một người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng. Đôi mắt đen nhánh như biển sâu tĩnh lặng đầy bí ẩn. Cuối chân mày sắc bén, lạnh lùng có một vết sẹo dài và mảnh.
"Đại ca, phía trước kẹt xe rồi." Lính gác nam tóc dài phụ trách lái xe không hiểu sao bỗng cảm thấy lo lắng.
"Lý do." Người đàn ông lạnh lùng nói.
Lính gác nam tóc dài tập trung cao độ, hạ cửa sổ xe xuống một chút. Cậu lắng nghe tiếng chửi rủa của tài xế phía trước:"Có người vượt đèn đỏ, cản trở xe cộ lưu thông."
Người đàn ông lạnh lùng liếc anh ta.
Anh ta vội vàng bổ sung: "Có năm người vượt đèn đỏ."
Lời vừa dứt, một chùm bóng bay hydro màu đỏ bay lên ở phía trước đoàn xe.
Trợ lý hoảng hốt: “Hay là chúng ta đổi hôm khác hãy đi ra ngoài?”
Hạ Huỳnh cầm áo khoác đồng phục đứng lên, vuốt phẳng chiếc váy xếp ly ngắn màu trắng: “Tín đồ không phải vào thành buổi sáng sao? Bây giờ là chiều tối rồi, công việc áp giải chắc đã kết thúc từ lâu rồi chứ.”
“Chưa đâu ạ, tín đồ vẫn còn chưa vào thành.” Trợ lý ôm cuốn sổ ghi ghép run rẩy nói.
Hạ Huỳnh bĩu môi: “Vậy lúc nào chúng mới vào thành?”
“Khi thông tin liên lạc được khôi phục, đội xe áp giải cách thành phố chỉ năm cây số. Bây giờ họ cũng sắp vào thành Nguyệt Ảnh rồi, sẽ đưa tín đồ đến Viện Kiểm sát ở phía Tây thành trước. Cho nên mới vội vàng gửi thông báo tan làm sớm.”
Các trợ lý nhận được bất kỳ tin tức nào đều nhanh nhất, chính xác nhất. Cô đương nhiên tin tưởng báo cáo của trợ lý.
Cô tỏ vẻ mất hứng: “Lộ trình áp giải thế nào?”
Trợ lý mừng thầm vì đã thuyết phục được cô tiểu thư này: “Đi vòng qua trung tâm thành phố, ngang qua đồn cảnh sát của chúng ta. Thiếu úy Hạ, hôm nay sẽ có lính gác hộ tống cô về ký túc xá.”
Hạ Huỳnh khó chịu mặc áo khoác đồng phục vào: “Trong xe có chuẩn bị gối ôm màu tím không?”
“Có, có chứ ạ.” Trợ lý lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Người chịu trách nhiệm hộ tống cô về ký túc xá là hai nữ lính gác. Bọn họ mặc quân phục cổ đứng màu trắng bạc, trước ngực cài huy hiệu đôi cánh trắng. Bốt quân đội màu đen bó sát vào chiếc quần dài trắng.
Cả hai đều có mái tóc ngắn gọn gàng, đồng loạt đứng nghiêm giơ tay chào kiểu quân đội với Hạ Huỳnh: “Thiếu úy Hạ, chúng tôi đến từ Bạch Linh. Hôm nay chúng tôi sẽ hộ tống cô về ký túc xá.”
Hai người giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị: “Bảo vệ thiếu úy Hạ là nhiệm vụ của chúng tôi hôm nay, xin thiếu úy Hạ nhanh chóng lên xe.”
Hạ Huỳnh nhận ra tình hình áp giải lần này nghiêm trọng hơn trước, cô chui vào trong xe ôm lấy chiếc gối ôm màu tím để tâm trạng đỡ hơn một chút.
Hơn năm giờ chiều là bắt đầu giờ cao điểm tan tầm. Lượng xe cộ trên đường ngày càng đông đúc.
Trước đèn đỏ, tất cả các phương tiện giao thông đều dừng lại chờ.
Trong xe đang phát ra âm thanh trắng là tiếng của sóng biển, Hạ Huỳnh buồn chán tựa vào mép cửa sổ xe ăn kẹo mυ"ŧ. Cô chú ý đến nhân viên siêu thị đang cầm chùm bóng bay màu đỏ trên vỉa hè.
"Tín đồ đã vào thành, chuẩn bị đi qua đồn cảnh sát chúng ta." Nữ lính gác ngồi ở ghế phụ lái báo cáo tình hình áp giải, giọng hơi căng thẳng: "Xin lỗi thiếu úy Hạ, chúng tôi không ngờ trên đường áp giải lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Họ kéo dài đến bây giờ mới vào thành, nếu không chúng tôi đã thông báo cho mọi người tan sở vào buổi trưa rồi."
"Không tan làm được đâu."
"Cái gì?" Nữ lính gác ngớ người.
Hạ Huỳnh chỉ ra phía ngoài cửa sổ xe.
Tại ngã tư cách đó năm trăm mét, hai chiếc xe địa hình bọc thép nối đuôi nhau một trước một sau vừa đi qua đèn giao thông.
Bên trong xe vang lên âm thanh trắng của tiếng suối chảy róc rách nhằm xoa dịu dây thần kinh đang căng thẳng của những lính gác áp giải.
Ngồi ở giữa hàng ghế sau là tín đồ bị bọc trong bộ quần áo tù nhân màu đen. Mặt nạ kính của mũ bảo hiểm cách ly ô nhiễm để lộ khuôn mặt đang ngọ nguậy của nó.
Bên trái nó là một người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng. Đôi mắt đen nhánh như biển sâu tĩnh lặng đầy bí ẩn. Cuối chân mày sắc bén, lạnh lùng có một vết sẹo dài và mảnh.
"Đại ca, phía trước kẹt xe rồi." Lính gác nam tóc dài phụ trách lái xe không hiểu sao bỗng cảm thấy lo lắng.
"Lý do." Người đàn ông lạnh lùng nói.
Lính gác nam tóc dài tập trung cao độ, hạ cửa sổ xe xuống một chút. Cậu lắng nghe tiếng chửi rủa của tài xế phía trước:"Có người vượt đèn đỏ, cản trở xe cộ lưu thông."
Người đàn ông lạnh lùng liếc anh ta.
Anh ta vội vàng bổ sung: "Có năm người vượt đèn đỏ."
Lời vừa dứt, một chùm bóng bay hydro màu đỏ bay lên ở phía trước đoàn xe.
5
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
