TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26: Tạm biệt thành Nguyệt Ảnh

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, mái tóc đen mượt của cô gái buông xõa trên vai. Bộ đồng phục trắng viền vàng được bao phủ bởi quầng sáng của ánh trăng, trên lưng cô là chiếc ba lô màu tím cao hơn cả đầu cô.

"À, tôi có một dự cảm không lành lắm." Khổng Tước quay đầu lén nhìn đại ca ở ghế sau.

Chớp mắt, người đàn ông ở ghế sau mở cửa xe bước xuống.

"Đứng lại." Phong Quy Dã không khách khí ra lệnh cho Hạ Huỳnh dừng lại: "Phía trước là cổng thành, cô đi đâu vậy?"

Cô tươi cười rạng rỡ: "Đại ca, tôi lên xe nào?"

Mí mắt Phong Quy Dã giật giật: "Đại ca?"

"Thành viên của anh không phải đều gọi như vậy sao? Sau này tôi cũng là một thành viên của đoàn Kiêu Lang rồi." Cô cười híp mắt giơ ra tờ quyết định điều động có đóng dấu đỏ.

Anh nhanh chóng giật lấy xem xét kỹ lưỡng rồi nhét lại vào tay cô: "Hoang dã cùng biên phòng không phải là sàn diễn thời trang, không phải nơi búp bê đi dạo. Mau tranh thủ về lại tủ kính của cô đi!"

"Wow, đại ca cũng biết sàn diễn thời trang thời xưa sao? Thời thượng ghê nhỉ."

"Không được gọi tôi là đại ca!" Sắc mặt anh khó chịu cực kỳ.

Hạ Huỳnh tỏ vẻ khó xử: "Quyết định điều động là do Tổng tư lệnh đích thân viết. Tuy bây giờ anh là cấp trên của tôi, nhưng quân hàm của anh ta cao hơn anh. Theo logic thì tôi và anh nhất định đều phải nghe lời anh ta."

Phong Quy Dã siết chặt nắm đấm, suýt chút nữa đã muốn túm cổ áo cô. Anh kịp thời kiềm chế cơn giận, một đường gân xanh nổi lên trên huyệt thái dương: "Cô có biết chúng ta sắp thực hiện nhiệm vụ truy đuổi gì không? Có biết vùng hoang dã là nơi chó sói ăn thịt người không?"

"Biết, chính tôi đã xin tham gia mà."

Phong Quy Dã cứng họng, cơn giận lần đầu tiên không thể kìm nén: "Nếu cô nghĩ thực hiện nhiệm vụ giống như chơi trò nhà chòi thì tôi không đảm bảo cô có thể còn nguyên vẹn trở về thành để chôn cất tử tế đâu."

Hạ Huỳnh chủ động tiến lại gần anh nhưng anh ta lại nhanh chóng lùi lại. Cô vô cùng khó hiểu hành vi tránh như tránh tà của anh ta: "Thượng úy Phong, anh có biết con đường tôi phải đi ở đâu không?"

Cô chỉ về phía sau lưng Phong Quy Dã: "Ngay bên ngoài cổng thành phía sau anh đấy."

Khoảnh khắc hai người bốn mắt nhìn nhau, những người trong xe đều thấp thỏm không yên. Bởi vì đây là lần đầu tiên họ thấy đại ca lộ ra vẻ mặt muốn nuốt chửng đối phương.

Ngay cả khi đối mặt với vô số lời thách đấu từ các lính gác trong đội, vẻ mặt không đổi của anh khiến mọi người phải trêu chọc rằng anh có phải đang sống với một chiếc mặt nạ vô cảm hay không.

Giờ đây, họ lại thấy đại ca của mình lùi bước.

"Cô lên xe thứ hai."

Nói xong anh lên xe thứ nhất.

Hạ Huỳnh sờ sờ mũi. Cấp trên có vẻ ghét mình, không phải là điềm lành rồi.

Ngay lập tức, có người từ ghế phụ lái của chiếc xe thứ nhất bước xuống. Đó là Lôi, người đã bỏ chiếc USB ra khỏi miệng. "Thiếu úy Hạ, tôi sẽ đi cùng cô trên chiếc xe thứ hai."

Cô ấy khẽ bổ sung: "Là đại ca yêu cầu."

Hạ Huỳnh lại nở nụ cười, đặt chiếc ba lô cao ngất vào khoang sau của chiếc xe thứ hai. Cổng thành dày nặng mở ra, hai chiếc xe địa hình bọc thép lần lượt lăn bánh. Hạ Huỳnh áp mặt vào cửa sổ xe, quay đầu nhìn lại cổng thành ngày càng xa. Đôi mắt tràn đầy niềm vui.

Tạm biệt, thành Nguyệt Ảnh.

5

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.