0 chữ
Chương 13
Chương 13: Tôi muốn hai suất ăn tối
Sau đó, Lam Vũ và một nữ lính gác khác đưa Hạ Huỳnh về ký túc xá của người dẫn đường.
“Mấy anh chị có mang theo đồ ăn vặt không?” Hạ Huỳnh ngồi ở ghế sau mệt mỏi ôm gối ôm mà ngồi phịch xuống, không chút giữ hình tượng.
Lam Vũ nhớ lại những quy tắc khi làm việc của mình lại lục tìm trong hộp đựng đồ trên xe, rồi lại lục soát túi áo đồng phục. Cuối cùng cũng tìm thấy một viên kẹo trái cây.
Hạ Huỳnh ngậm viên kẹo trái cây vị cam, uể oải nhìn ra đám đông hỗn loạn bên ngoài cửa xe.
Thức ăn có thể từ từ bổ sung tinh thần lực mà cô đã tiêu hao. Vừa nãy, may mà có gấu trúc lớn ôm lấy cô để chịu đựng đòn tấn công tinh thần của đối phương. Nếu không cô đã biến thành một kẻ ngốc với tinh thần lực tan rã rồi. Đổi lại, nó đã tiêu hao một nửa tinh thần lực mà gấu trúc lớn hấp thụ được từ quái vật tinh thần thể.
Kẻ ngốc sẽ không sống nổi trong một thế giới mà tên điên hoành hành. Cô tin chắc điều đó.
“Tín đồ bị áp giải vào thành có năng lực gì?” Cô thờ ơ hỏi.
Lam Vũ: “Sẽ khiến người ta mắc chứng sợ hãi, khi nghiêm trọng sẽ thúc đẩy người ta chui vào những vật chứa có dung tích lớn để tự ẩn mình.”
“Cái gì?” Hạ Huỳnh cạn lời với năng lực này.
“Thực ra logic là, trốn vào một cái lỗ lớn sẽ thoải mái hơn là ở trong môi trường có nhiều lỗ.”
Hạ Huỳnh: “…”
[Thế giới này thật điên rồ.]
Lam Vũ bổ sung: “Mặc dù năng lực khá kỳ lạ, nhưng ở nơi hoang dã nó đã khiến không ít người nhặt rác đào nát tất cả các cơ quan có ‘lỗ’ trên cơ thể, sinh sôi ra không ít tín đồ. Nghe nói, Đại úy Phong và đồng đội đã phải tốn một phen công sức mới bắt giữ thành công.”
“Vậy ra, nó không phải tín đồ ký sinh.”
Lam Vũ giật mình thon thót: “Trong thành phố vẫn còn một tín đồ khác.”
Phòng ngủ của người dẫn đường là phòng đơn. Hạ Huỳnh trở về không gian sinh hoạt tràn ngập tông màu tím. Cô thoải mái đá văng đôi giày da trắng, nằm sấp trên giường không muốn động đậy, ngay cả bộ đồng phục cũng lười cởi ra.Nhưng không động đậy cũng không được, cô rất đói. Trong lúc khó xử, kênh ký túc xá trong tai nghe vang lên giọng của quản lý ký túc xá.
“Thiếu úy Hạ, trung tá Ôn xin phép đến thăm.”
Hạ Huỳnh nhướng mày.
[Vào thời điểm mấu chốt này, không phải anh ta nên bận rộn xử lý mớ hỗn độn trong thành phố sao?]
Cô đảo đôi mắt xinh đẹp: “Đến thăm thì được, bảo anh ta mang bữa tối qua đây.”
“Với lại, tôi muốn hai suất.”
“Mấy anh chị có mang theo đồ ăn vặt không?” Hạ Huỳnh ngồi ở ghế sau mệt mỏi ôm gối ôm mà ngồi phịch xuống, không chút giữ hình tượng.
Lam Vũ nhớ lại những quy tắc khi làm việc của mình lại lục tìm trong hộp đựng đồ trên xe, rồi lại lục soát túi áo đồng phục. Cuối cùng cũng tìm thấy một viên kẹo trái cây.
Hạ Huỳnh ngậm viên kẹo trái cây vị cam, uể oải nhìn ra đám đông hỗn loạn bên ngoài cửa xe.
Thức ăn có thể từ từ bổ sung tinh thần lực mà cô đã tiêu hao. Vừa nãy, may mà có gấu trúc lớn ôm lấy cô để chịu đựng đòn tấn công tinh thần của đối phương. Nếu không cô đã biến thành một kẻ ngốc với tinh thần lực tan rã rồi. Đổi lại, nó đã tiêu hao một nửa tinh thần lực mà gấu trúc lớn hấp thụ được từ quái vật tinh thần thể.
“Tín đồ bị áp giải vào thành có năng lực gì?” Cô thờ ơ hỏi.
Lam Vũ: “Sẽ khiến người ta mắc chứng sợ hãi, khi nghiêm trọng sẽ thúc đẩy người ta chui vào những vật chứa có dung tích lớn để tự ẩn mình.”
“Cái gì?” Hạ Huỳnh cạn lời với năng lực này.
“Thực ra logic là, trốn vào một cái lỗ lớn sẽ thoải mái hơn là ở trong môi trường có nhiều lỗ.”
Hạ Huỳnh: “…”
[Thế giới này thật điên rồ.]
Lam Vũ bổ sung: “Mặc dù năng lực khá kỳ lạ, nhưng ở nơi hoang dã nó đã khiến không ít người nhặt rác đào nát tất cả các cơ quan có ‘lỗ’ trên cơ thể, sinh sôi ra không ít tín đồ. Nghe nói, Đại úy Phong và đồng đội đã phải tốn một phen công sức mới bắt giữ thành công.”
Lam Vũ giật mình thon thót: “Trong thành phố vẫn còn một tín đồ khác.”
Phòng ngủ của người dẫn đường là phòng đơn. Hạ Huỳnh trở về không gian sinh hoạt tràn ngập tông màu tím. Cô thoải mái đá văng đôi giày da trắng, nằm sấp trên giường không muốn động đậy, ngay cả bộ đồng phục cũng lười cởi ra.Nhưng không động đậy cũng không được, cô rất đói. Trong lúc khó xử, kênh ký túc xá trong tai nghe vang lên giọng của quản lý ký túc xá.
“Thiếu úy Hạ, trung tá Ôn xin phép đến thăm.”
Hạ Huỳnh nhướng mày.
[Vào thời điểm mấu chốt này, không phải anh ta nên bận rộn xử lý mớ hỗn độn trong thành phố sao?]
Cô đảo đôi mắt xinh đẹp: “Đến thăm thì được, bảo anh ta mang bữa tối qua đây.”
“Với lại, tôi muốn hai suất.”
5
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
