TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10: Cô ấy không phải người độc ác

“Một lính gác khác của chúng tôi, Hỏa Hồ đang truy lùng người thả bóng bay. Một khi phát hiện cô ấy sẽ báo cho chúng ta.” Lam Vũ hào phóng chia sẻ thông tin nhiệm vụ: “Hiện tại chúng tôi có thể khẳng định, những người thường nhìn thấy bóng bay màu đỏ sẽ rơi vào trạng thái ngây người cho nên chúng tôi phán đoán cách thức lây lan của ô nhiễm tinh thần là tập trung nhìn.”

“Tôi cảm thấy bọn họ giống như đang chìm vào trạng thái ảo giác hơn.” Hạ Huỳnh tò mò đánh giá Phong Quy Dã đang đứng cách đó hai mét: “Đại úy Phong vậy mà không hề bị ảnh hưởng.”

Phong Quy Dã đang xem xét những người dân ngẩng đầu nhìn bóng bay.

Lôi thấy sự chú ý của anh không ở đây, bèn cố ý hạ thấp giọng trả lời: “Ý chí của sếp lớn kiên cường hơn lính thường rất nhiều lần, giống như ô nhiễm tinh thần thông thường sẽ không ảnh hưởng đến anh ấy.”

“Đại úy Phong thật sự không phải lính gác à?” Lam Vũ ngạc nhiên.

“Thật sự không phải, giáo sư trong đoàn suýt nữa thì đυ.c cả não anh ấy ra để nghiên cứu.”

Nhận thấy ánh mắt sắc bén của Phong Quy Dã đang liếc tới, Lôi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Tôi đồng ý với lời thiếu úy Hạ. Những người dân này cứ cười ngây ngô, giống như đang ảo tưởng về những điều tốt đẹp.”

Đang nói chuyện, cô phát hiện Hạ Huỳnh đi đến trước mặt người dân gần nhất: “Thiếu úy Hạ, cô làm gì vậy?”

Chỉ thấy Hạ Huỳnh dùng sức nhéo mặt đối phương, hệt như một đứa trẻ nghịch ngợm đang bày trò.

“Thiếu úy Hạ!” Lôi và Lam Vũ lo lắng đến thót tim.

Người dân kia dù bị kéo da mặt nhưng vẫn nở nụ cười hạnh phúc.

“Ảnh hưởng rất sâu.” Hạ Huỳnh đưa ra kết luận rồi buông tay khỏi mặt đối phương: “Bóng bay bị phá hủy cũng không thể đánh thức họ. Chứng tỏ bản thể khối thịt mới là nguồn gây ô nhiễm.”

Cô chợt nảy ra một ý. “Lôi, cô có thể phóng điện đúng không?”

Lôi đắc ý cười cười, phía sau lưng đột nhiên xuất hiện một con cá chình điện khổng lồ với những tia sáng chói loá có nhiệt độ rất cao quấn quanh.

Ánh điện xanh lấp lánh phản chiếu lên mặt Hạ Huỳnh và Lam Vũ.

“Thật đẹp.” Hạ Huỳnh chân thành cảm thán.

[Hừ]

Con gấu trúc lớn phía sau cô bất mãn chống nạnh, trừng mắt nhìn con cá chình điện đang bơi lội đối diện.

Thấy được tinh thần thể gấu trúc đen trắng cao lớn, tinh thần thể cá chình điện không khỏi căng thẳng toàn thân và ngừng bơi.

[Ngon quá]

Gấu trúc lớn liếʍ môi.

Cá chình điện lập tức run rẩy.

“Ủa?” Lôi phát hiện tinh thần thể hoảng sợ và căng thẳng, vội vàng thu hồi về cảnh giới tinh thần.

“Lạ thật, nhóc chình đâu có sợ xã giao…” Cô nhíu mày lẩm bẩm.

“Cô có thể kiểm soát điện áp, không làm tổn thương những người dân này không?” Hạ Huỳnh giả vờ như không nghe thấy lời đòi ăn của gấu trúc lớn.

Lôi giật mình: “Không phải chứ? Cô muốn giật điện họ à?”

“Vì họ đã chìm vào ảo tưởng đẹp đẽ, cho họ một cú sốc thực tế để cắt đứt phương thức lây lan, không đúng sao?”

Có thể là ảo giác, Lôi cảm thấy nụ cười của Hạ Huỳnh lúc này thật tà ác.

[Không đời nào.]

Mọi người đều nói người dẫn đường trong thành phố dịu dàng, lương thiện và chu đáo. Làm sao có thể tà ác được. Cô ấy chỉ muốn nhanh chóng cứu những người dân thường thôi.

5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.