TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 486
Chương 486: Cười không nổi

Hai người này chính là Hoa Lộng Anh và Andariel.

-A....

Andariel phát ra tiếng kêu tê dại đến tận xương tùy, cảm giác ngón tay mềm mại nhỏ nhắn phía dưới đã sắp đưa cô ta lên đến đỉnh điểm.

-Chủ nhân... tôi... tôi không được rồi... A!

Mái tóc bạch kim của Andariel vung vẩy, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, cuối cùng cô đành bỏ vũ khí đầu hàng.

Hoa Lộng Ảnh khẽ đứng dậy, trượt từ trên người cô ta xuống, nhìn chất lỏng chảy ra giữa hai chân Andariel và gương mặt hông phấn của cô ta, ánh mắt mang theo ý cười cổ quái.

-Đây chính là thứ con người dùng để sinh sôi nảy nở sao, chẳng qua chỉ là hành vi ngu xuẩn do kích thích một cơ quan trên cơ thể dẫn đến việc mất đi sự không chê của bản thân mà thôi. Thật đúng là không hiêu nôi, vỉ sao con người lại phái làm những chuyện mất lý trí này cơ chứ.

Hoa Lộng Anh lạnh lùng nói nhưng lời này, như thê ả không phải là người vừa chơi cải trỏ "nữ - nữ” vừa rồi.

Lúc này Andariel đã tỉnh táo trở lại, lén lút liếc mắt nhìn nữ chủ nhân, trong lòng tỏ ra khinh thường. Cô ta nghĩ nếu ả dám để mình khi dễ ả như vậy đi, chắc chắn ả sẽ biết thế nào là thoái mái.

Chính cô ta cũng không biết, rốt cuộc mình thích đàn ông hay phụ nữ. Từ lúc bị Hoa Lộng Ảnh không biết là con người hay máy tính "chiếm lấy", cô ta chính thức trở thành "món đồ chơi của Hoa Lộng Ảnh" Kỹ thuật của Hoa Lộng Ảnh rất cao, mỗi lần đểu khiến cô ta nhanh chóng đầu hàng, dần dần khiến cô ta mắc nghiện. Nhưng Hoa Lộng Ảnh lại như đang làm thí nghiệm, chỉ vì muốn nhìn xem cô ta phản ứng như thế nào rồi nói mấy lời châm chọc con người.

Nếu không phải người chủ này hỉ nộ ái ố bất thường, không coi sinh mệnh con người ra gì. Andariel đã muốn mắng ả ta mấy trăm lần rồi, ả ta đúng là đồ điên!

-Được rồi, cho cô làm.

Đột nhiên Hoa Lộng Ảnh cười yêu mị, rồi tựa người lên một cái gối lớn, thản nhiên giơ đôi chân dài, trắng bóc ra trước mặt Andariel.

Andariel lại chửi thầm trong lòng, tính cách kỳ quái của ả ta lại tới nữa rồi. Tuy nhiên, cô ta vẫn tỏ ra rất phối hợp, nhẹ nhàng nằm xuống, dùng lưỡi hầu hạ một chân của Hoa Lộng Ảnh.

Có lẽ chẳng ai ngờ, Hoa Lộng Ảnh không chỉ thích trêu đùa phụ nữ mà còn thích phụ nữ liếm chân ả ta.

Theo như Hoa Lộng Ảnh giải thích là “thích xem bộ dạng ti tiện của con người".

Cũng may ả ta không chạm đất, lại rất chú ý đến vệ sinh cá nhân. Andariel cảm thấy trên người ả ta tỏa ra một mùi thơm ngào ngạt, phản cảm ban đầu đã trở thành một việc rất tự nhiên.

Nhưng vào lúc này, Hoa Lộng Ảnh bỗng nhíu mày, tỏ ra nghiêm nghị rồi sau đó đạp Andariel xuống khỏi giường không chút lưu tình.

-A!

Andariel kêu lên thảm thiết, môi bị dập chảy máu không nói làm gì, ngay cả đầu cũng thấy choáng váng.

Từ sau khi lấy được nội công tâm pháp của Hoa gia, Hoa Lộng Ảnh luôn tự mình nghiên cứu. Đến nay, trong thời gian ngắn như vậy, dựa vào thiên phú linh thể ngũ hành, ả ta đã đạt đến Hậu Thiên đỉnh phong, sức mạnh cũng không phải tầm thường.

Andariel tưởng mình đã làm sai điều gì, vội vàng nằm rạp trên đất:

-Chủ nhân, tôi đã làm gì khiến cho chủ nhân tức giận sao?

Hoa Lộng Ảnh không thèm để ý đến lời cô ta. Ả đứng dậy, tay khua khua, đem màn hình hội tụ đến xung quanh ả ta, sau khi quét mắt một vòng liền lâm vào trầm tư.

-Không đúng... chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó...

Hoa Lộng Anh lẩm bẩm một mình.

Andariel dè dặt hỏi:

-Chủ nhân phát hiện ra điều gì sao?

- Không!

Hoa Lộng Anh híp mắt lại nói:

-Không có bất cứ tin tức gì trực tiếp cho thấy chúng ta đang bị uy hiếp. Nhưng tin tức gián tiếp lại cho thấy, gần chúng ta có rất nhiều quân đội dang tới gần, nhưng nếu như mục tiêu của đám người đó là chúng ta... Sao chúng ta lại bị phát hiện ra chứ...

Tuy ả không thể trực tiếp giám thị hướng quân hạm đang tới, nhưng thông qua đội quân hacker đối phương, ả biết quân liên minh của Hạ Quốc và mấy quốc gia Đông Nam Á đang tới đây.

Nếu như đám người đó nhắm vào họ, chắc chắn cần chuẩn bị, cho họ biết mặt. Nhưng nếu như chúng chỉ đi ngang qua, mình làm như vậy chẳng khác nào đã làm lộ căn cứ bí mật.

Hơn nữa, làm vậy sẽ rất bị động. Dù sao Luyện Ngục Quân Đoàn cũng không phải vô địch thiên hạ, không thể cứng rắn như vậy được.

-Lúc các người đem kiếm của Pell Matthews về căn cứ, có phát hiện ra điểm gì bất thường không?

Hoa Lộng Ảnh nghi ngờ nhìn sang Andariel.

-Hả ?

Andariel vô cùng sợ hãi, vội vàng lắc đầu phủ nhận:

-Không không! Chủ nhân, xin người hãy tin tôi ! Có đại nhân Beelzebub cùng tôi chấp hành nhiệm vụ, sao có thể để người khác theo dõi được cơ chứ? Bên phía đối phương, mạnh nhất chỉ có Long Thiên Cương và Lâm Phi, nhưng Long Thiên Cương thì không thể đuổi theo tung tích của chúng ta, Lâm Phi thì vội vàng đi cứu Hứa Vi. Những người khác không đuổi kịp chúng ta.

Hoa Lộng Ảnh nghĩ đi nghĩ lại, thấy cũng có lý. Hơn nữa, khả năng của Beelzebub có thể dễ dàng bí mật rời khỏi Hạ Quốc.

Lại tiếp tục suy nghĩ, ánh mắt của ả bỗng lóe lên tia hoài nghi:

- Tô Ánh Tuyết bắt được về đang ở đâu?

-Chủ nhân nghi ngờ Tô Ánh Tuyết làm lộ chúng ta? Không thể nào. Trên đường về đây, cô ta đều bị che mắt, ngay cả mình ở đâu cũng không biết, hơn nữa, phòng giam của cô ta ở ngay bên cạnh phòng nghỉ của đại nhân Beelzebub, cô ta không có cơ hội làm gì mờ ám cả.

Andariel bác bó.

Hoa Lộng Ảnh hừ lạnh:

- Từ lúc về đây, cô ta có phản kháng không?

- Chưa phản kháng lần nào, có lẽ còn đang suy nghĩ đến người cha kia của cô ta... Hơn nữa, cô ta cũng phải hiểu phản kháng cũng chỉ vô dụng mà thôi. Thực lực của cô ta không phải là đối thủ của Beelzebub, huống hồ trong căn cứ còn có vị đại nhân kia...

Andariel nói -Chết tiệt! Các người đúng là một lũ ngu ngốc! Cô ta không phải là Tô Anh Tuyết! Cô ta là Thiên Diện giả trang!

Hoa Lộng Ảnh nghĩ ngay tới điểm mấu chốt:

-Cá tính của Tô Ánh Tuyết quật cường không ai sánh bằng! Cho dù biết không có khả năng, cô ta cũng sẽ thử! Huống hồ, chúng ta không để cô ta gặp cha chính là đang lợi dụng cô ta!

-Cô ta không phản kháng không phải vì không muốn phản kháng, mà là vì Thiên Diện không thể sử dụng chân khí đặc biệt của Tô Ánh Tuyết, một khi phản kháng sẽ bị lộ ngay! Chẵng lẽ ngay cả chuyện này các ngươi cũng không nghĩ tới sao?

Andariel trợn mắt, há hốc mồm. Sao có thể nghĩ nhiều thế chứ?

-Chuyện này... chuyện này... sao có thể như vậy.

Vẻ mặt cô ta vô cùng kinh hãi.

Vốn tưởng bắt được Tô Anh Tuyết về đây, đến lúc đó áp chế, bắt Lâm Phi giao Hàn Nguyệt ra. Mọi chuyện không có sơ hở, sao lại bắt được một Thiên Diện cơ chứ?

Đột nhiên, Hoa Lộng Ảnh bỗng cười điên cuồng.

- Ha ha... Thật là thú vị... Scarpe, ngươi tìm được một trợ thủ giỏi lắm! Ta thế mà bị các ngươi lừa mất rồi! Xem ra, ta không thể coi thường ngươi, để cho ngươi có cơ hội lợi dụng...

-Đáng tiếc đã bị ta phát hiện ra trước rồi. Dựa vào mấy thứ vũ khí lạc hậu của các ngươi mà muốn giao tranh trên biển với chúng ta sao? Được lắm... nếu các người muốn vào đường cùng, ta sẽ cho các người có đến mà không có về.

Hoa Lộng Ảnh tiếp tục cười điên cuồng. Cùng lúc đó, từ trên không ấn vào mấy màn hình, phát ra mệnh lệnh, yêu cầu toàn bộ căn cứ vào trạng thái phòng ngự phản công, các binh sỹ mặc chiến giáp, khởi động chiến hạm.

Andariel cũng nghĩ đến điều này. Cô ta bạo dạn nói:

-Đúng vậy, chủ nhân, trang bị của chúng ta còn tốt hơn nhiều. Những thứ đạn đạo đó làm sao có thể oanh tạc được chúng ta, chúng cũng không thể hủy diệt được bọc thép của chúng ta. Chúng đến đây là tự tìm dường chết rồi.

Nhưng lời vừa dứt, đột nhiên có một trận kịch biên.

-Ù ù...

Cả huyệt động bắt đầu rung lắc mãnh liệt, như thể trời long đất lở. Căn cứ mới phát ra âm lệnh bỗng vang lên từng hồi chuông cảnh báo.

Đa phần các màn hình trong phòng điều khiển cũng hiện lên đèn đỏ báo hiệu. Mặt cắt địa hình cũng hiện lên một khu vực lớn màu đỏ.

Lần này, Hoa Lộng Ảnh cười không nổi. Ả ta phát hiện ra, mình đã mắc phải một sai lầm về tư duy quán tính.

Vốn tưởng Lâm Phi đưa người tới đây quyết chiến cùng mình, còn kéo một đám quân đội định dùng hỏa lực, huyết chiến trên biển.

Nhưng kết quả là, Lâm Phi không dùng hỏa lực để oanh tạc bon họ! Mục tiêu của Lâm Phi là...

Nếu hắn tấn công ở trên không thì còn may, vì trên đảo có mạng lưới phòng ngự , có thể đánh bay những đạn đạo đang phi tới! Nhưng Lâm Phi lại chọn khu vực dưới biển.

Nơi này là quần đảo Mentawai, là đảo núi lửa, do dung nham núi lửa bồi đắp mà thành. Nó cũng đồng nghĩa với việc dưới đảo là núi lửa.

Cứ xem như hắn không động đến nó, thì cứ cách vài năm nó lại chấn động một lần.

Đằng này, hắn lại ngang nhiên dùng thủy lôi tấn công nó, không xảy ra chuyện mới là lạ.

855

6

6 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.